Nhóm dịch: Phù Du
Nhưng đối với loại tâm tình này, Thiệu Thanh cảm thấy không có gì là không tốt.
Hắn rất thích cảm giác yêu thương Bạch Hi này.
Có lẽ con gái cũng là duyên phận.
Hắn đối với người con ruột kia hờ hững lạnh nhạt, cũng là thể hiện một loại duyên phận.
Thấy dáng vẻ như bị ma quỷ ám ảnh của Thiệu Thanh, Thiệu Hồng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt cô ta theo bản năng trông chừng Bạch Hi.
Cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc có khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ ngây thơ, có nụ cười như một đứa ngốc.
Đứa con gái như vậy.
Đứa con gái như vậy……
Cô ta đột nhiên nheo mắt.
Lúc này, Hạ Phong đã dẫn Bạch Noãn về biệt thự nhà họ Thiệu.
Ngoại trừ biệt thự nhà họ Thiệu, Bạch Noãn không biết đi nơi nào khác.
Thiệu Thanh chính là gia đình mình mà?
Nhưng Bạch Noãn phải dùng xưng hô thế nào để giới thiệu với người giúp việc của Thiệu Thanh đây?
Không được Thiệu Thanh đồng ý, Bạch Noãn không thể đến sống trong biệt thự của Thiệu Thanh.
Cô ta kìm nước mắt, dùng bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy ngón tay thon dài của Hạ Phong, nhưng thể hắn chính là vị hoàng tử duy nhất trong cuộc sống của cô ta, khiến trái tim Hạ Phong nhẹ nhàng rung động. Hắn cảm thấy bản thân trở thành thứ quan trọng nhất của cô bé.
Mãi đến khi hắn thấy anh em nhà họ Thiệu đều vây quanh trước mặt Bạch Hi, còn Bạch Hi thì đang dùng ánh mắt ghét bỏ thù hận đùa nghịch cái kim cài áo hình hồ ly quý giá, Hạ Phong liền cảm thấy trong lòng mình tràn ngập sự chán ghét đối với Bạch Hi.
Vừa rồi Thiệu Thanh cũng đã mua cho Bạch Noãn một cái kim cài áo bằng đá quý, nhưng vì sao còn mua cho Bạch Hi làm gì?
Cô làm bộ làm tịch lừa Thiệu Thanh mua cho mình châu báu đắt tiền, lại còn quẹt miệng như thể không thỏa mãn, dáng vẻ này, Hạ Phong thật sự rất quen thuộc.
Không khác gì với những cô gái hám tài nhìn những vật phẩm xa xỉ trong tiệm trang sức cả.
Nhưng rõ ràng hoa hoa công tử rất thích dáng vẻ này của Bạch Hi.
Trong lòng tràn ngập lửa giận, Hạ Phong cũng biết bản thân chỉ là một thiếu niên vô lực, đành đẩy đẩy người Bạch Noãn.
“Nhị thiếu, Tiểu Noãn đã về rồi.” Hắn dừng một chút, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Thiệu Thanh, ánh mắt nghiêm túc nói: “Tiểu Noãn không thích dạo trung tâm thương mại. Chú biết đấy, cô ấy bảo muốn tiết kiệm tiền cho chú.”
Hắn thấy cô gái nhỏ mặc váy công chúa từ sau lưng Thiệu Thịnh ló đầu ra, cắn đầu ngón tay ngơ ngẩn nhìn hắn. Trong mắt không thể che dấu niềm yêu thích với hắn, khiến hắn sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu đi, lại không biết vì sao, mặc dù biết là không công bằng với Bạch Noãn, nhưng hắn vẫn quay đầu lại, nở một nụ cười ôn nhu hữu hảo với Bạch Hi.
Thiếu niên ngây ngô mặc áo sơ mi trắng, đứng ở nơi ánh mặt trời chiếu đến, nhẹ nhàng cười với cô.
Bạch Hi: “Đúng là không tầm thường nha.”
Hệ thống: “Ngài cũng thế thôi.”
Con mèo rừng này cũng là chuyên gia câu cá, lại còn không biết xấu hổ đi khinh bỉ Hạ Phong?
Nếu không phải cô thể hiện sự ái mộ với Hạ Phong, sao Hạ Phong có thể cười với cô cơ chứ?
Nhưng xin lỗi, cái nồi nước bẩn này Bạch Hi không cõng.
Cô mê man chớp đôi mắt xinh đẹp, sau đó đột nhiên đỏ bừng mặt, trốn sau lưng Thiệu Thịnh.
Hệ thống: “Kỹ thuật diễn kinh người!”
Thiệu Thịnh như thể phát hiện ra gì đó, nheo đôi mắt nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa. Bờ vai của hắn không cường tráng hữu lực như đàn ông trưởng thành, có chút gầy yếu, hoàn toàn mang theo nét ngây ngô đơn thuần của thiếu niên. Hắn rất tuấn tú, đường cong khuôn mặt mềm mại, là loại hình mẫu mà các thiếu nữ đều thích.
Nhưng Thiệu Thịnh không hiểu sao lại cảm thấy không thích lắm. Hắn hừ lạnh một tiếng, ấn Bạch Hi vào trong ngực Thiệu Thanh, khiến Bạch Hi không thể tiếp tục thực hiện ý đồ so tài với thiếu niên tuấn tú tốt đẹp như hoàng tử kia. Động tác đột ngột này, đã khiến Thiệu Thanh ngẩn ngơ.
Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Bạch Hi trong ngực, lúc này mới nhìn về phía Bạch Noãn.
Đây là con gái ruột của hắn, nhìn ánh mắt khát vọng của cô bé nhìn mình, Thiệu Thanh liền cong cong khóe miệng.
“Tiết kiệm tiền à?” Thứ nhà họ Thiệu không thiếu nhất chính là tiền, chẳng lẽ Bạch Noãn không rõ đạo lý này?
“Ba, con, con định……” Bạch Noãn nhìn Bạch Hi được Thiệu Thanh sờ đầu theo bản năng, hốc mắt đỏ lên, rồi lại nhịn xuống, ngẩng đầu nỗ lực nói với Thiệu Thanh: “Bình thường ba làm việc rất vất vả, tuy nhà họ Thiệu rất có tiền, nhưng cũng đều là mồ hôi nước mắt của ba, con không thể không tim không phổi mà tiêu xài vào những thứ không đáng.” Cô ta nhắm mắt, nghĩ lại thời gian ở cô nhi viện bị viện trưởng phân biệt đối xử như thế nào, tiếp tục nói: “Quần áo giày dép, con vẫn còn một ít. Cho nên……”
“Nhưng quần áo giày dép của em đều đã cũ rồi.” Hạ Phong rất đồng tình với cô ta.
Hiển nhiên, trên người Bạch Hi từ đầu đến chân đều là quần áo mới tinh, càng khiến Hạ Phong thêm khó chịu.
“Không sao cả. Con cảm thấy rất tốt. Hơn nữa tuy rằng hiện tại con đã là con cháu nhà họ Thiệu, nhưng do lúc trước sống ở cô nhi viện cũng không tốt, con vẫn chưa quên được. Nhớ khổ tư ngọt, lúc này mới có thể làm bản thân hạnh phúc. Con chỉ muốn ở bên ba là đủ rồi.”
Nếu nói ôn nhu hiểu chuyện có thể có một chính xác đáp án, như vậy câu trả lời của Bạch Noãn rõ ràng chính là đáp án tiêu chuẩn.
Thiệu Thanh cười cười.
Không biết Bạch Noãn có hiểu hay không, một hoa hoa công tử, mỗi ngày sẽ nghe được bao nhiêu lời thổ lộ như thế này?
“Còn nữa, con có thể đổi thành họ ba hay không?” Như vậy đối với người ngoài chính là một tuyên cáo. Chỉ có con cháu chân chính được nhà họ Thiệu thừa nhận, mới có thể được dùng họ của nhà họ Thiệu. Cho dù Bạch Hi có được sủng ái, nhưng cô không có họ Thiệu, chỉ khiến người ta khinh thường.
Hơn nữa, cô ta muốn được cha thừa nhận.
Mang họ cha, mới khiến cô ta có thể cảm nhận được, bản thân mình có một gia đình thật sự.
Đáy mắt Bạch Noãn nổi lên sóng nước sáng rọi, cô ta cố chấp nhìn Thiệu Thanh, không dám đối mắt với Thiệu Thịnh, dù sao cũng chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh vô cùng chờ mong và ái mộ. Thiệu Thanh trầm mặc thu lại nụ cười, nhìn Bạch Noãn thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Ba tưởng rằng con thích họ Bạch hơn.”
“Cho dù là họ gì, con vẫn là con mà.” Hắn nhìn Bạch Noãn nói.
“Con muốn họ Thiệu.” Bạch Noãn nhẹ nhàng nói.
Cô ta muốn được Thiệu Thanh thừa nhận, như vậy đối với người khác, cô ta cũng có cha rồi.
“Có thể.” Con cháu nhà họ Thiệu sống chết đều mang họ Thiệu, Thiệu Thanh cảm thấy không sao cả, nhưng khi thấy ánh mắt vui sướиɠ của Bạch…… Thiệu Noãn, hắn lại đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy chua xót.
Thiệu Noãn rất tâm cơ, hắn cũng không phải rất thích, nhưng tình yêu dành cho hắn trong đôi mắt kia, cũng không phải giả.
“Đây mới là dáng vẻ của người một nhà.” Thiệu Hồng vừa lòng nói.
Cô ta không nghĩ Thiệu Thanh sẽ nói ra miệng, để con gái mình cùng mang họ Thiệu.
Nếu như vậy, hiển nhiên ở trong mắt Thiện Thanh, cũng không phải thờ ơ với Thiệu Noãn.
Cho dù Bạch Hi tu hú chiếm tổ, mưu toan cướp đi gia sản của Thiệu Noãn, cản trở Hạ Phong, cô ta cũng sẽ có rất nhiều thủ đoạn để đối phó cô.
Cô ta chậm rãi cúi đầu, không hề liếc mắt nhìn Bạch Hi một cái.
Chuyện này nhìn qua là chuyện vui. Nhưng Thiệu Thanh lại trầm mặc rất lâu, sau đó mang Thiệu Noãn hoan thiên hỉ địa (*) rời đi. Hắn đi rất nhanh, Thiệu Hồng còn muốn thương lượng với Thiệu Thịnh việc khác. Trong khoảng thời gian ngắn đại sảnh chỉ còn sót lại Bạch Hi đang thù hận nhìn hai con hồ ly, và Hạ Phong đang an tĩnh đứng trước mặt cô.
(*) Hoan thiên hỉ địa: Vui sướиɠ vô cùng.
Thiếu niên kia chậm rãi đi đến trước mặt thiếu nữ đang giơ cái kim cài áo lên trước mặt, nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, chống tay lên đầu gối hạ thấp eo, nghiêng đầu nhìn cô bé, khiến cô ngơ ngác nhìn mình, hơi mỉm cười, rồi nhẹ giọng dịu dàng nói: “Tôi biết cô. Ở trong cô nhi viện, tôi đã từng gặp cô rất nhiều lần.”
Bạch Hi nghiêng đầu, đá quý sáng rọi dừng ở trong ánh mắt Hạ Phong, thiếu niên nhìn qua tốt đẹp đến nhường nào.
Nhưng một thiếu niên tốt đẹp như vậy, lại hoàn toàn lừa dối nguyên chủ.
Mỗi một việc hắn làm, đều là vì Thiệu Noãn. Kết giao với cô chỉ vì muốn tìm cơ hội ở trước mặt mọi người vạch trần gương mặt của cô.
Bạch Hi cười.
“Tôi cũng biết anh.” Cô ngượng ngùng bò dậy từ sô pha, ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng xòe làn váy công chúa sao cho đẹp mắt một tí. Thấy Hạ Phong nhịn cười nhìn mình, khuôn mặt trắng như tuyết của cô lập tức ửng đỏ, đôi mắt hoảng loạn, không biết đặt ánh mắt ở đâu.
Cô luống cuống tay chân cố gắng làm cho mình ưu nhã xinh đẹp hơn, nhưng lại thất bại, cô ảo não rũ đầu, bàn tay trắng như tuyết nắm chặt lấy cái kim cài áo đá quý, nhẹ nhàng nói: “Anh hay tới cô nhi viện, hay đàn piano, còn dạy Tiếng Anh cho mọi người.”
Cha của Hạ Phong, Hạ giáo sư là một người rất tốt.
Ông ấy đối xử với các bạn nhỏ trong cô nhi viện đều rất tốt, cũng thường quyên tặng rất nhiều sách báo, còn thường xuyên mang Hạ Phong đến cô nhi viện giúp đỡ.
Hạ Phong nghĩ tới những việc ở cô nhi viện, trên mặt lộ ra một ít ấm áp.
Đương nhiên hắn thích đến cô nhi viện.
Bởi vì ở đó luôn có một cô bé ngưỡng mộ và chờ mong hắn.
Đôi mắt ngậm nước mắt của Thiệu Noãn chợt lóe qua trước mắt Hạ Phong, khiến sắc mặt hắn cứng đờ, hắn thấy Bạch Hi đang dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn mình.
Hắn bắt đầu có chút ấn tượng với Bạch Hi.
So với Thiệu Noãn luôn vây quanh mình, khiến mình không có cách nào rời đi, Bạch Hi đa phần đều ở trong phòng bếp hoặc làm trung gian cho những đứa trẻ bướng bỉnh, cô cũng rất xinh đẹp, nhưng lại luôn cách hắn rất xa, như thể không thích hắn lắm.
Nhưng hóa ra…… cô lại thích hắn.
“Đàn piano? Cô từng nghe rồi sao?” Thấy Bạch Hi dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, đỏ mặt không dám nhìn mình, hai lỗ tai đỏ bừng, Hạ Phong nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng lại trong một góc của biệt thự, bên cạnh cửa sổ sát đất là một cây piano xinh đẹp.
Bề ngoài cây piano làm bằng pha lê trong suốt, ánh mặt trời xuyên qua cây đàn, hiện lên ánh sáng ấm áp. Bên ngoài cửa sổ sát đất, là mặt cỏ xanh mướt tinh tế, hiện lên sự xinh đẹp khó tả, tràn ngập hương vị tươi mát. Hạ Phong giật mình, cúi đầu nhìn đôi mắt hoảng loạn của Bạch Hi đang đối diện mình.
“Cô biết đàn piano không?” Hắn kiên nhẫn hỏi.
Bạch Hi: “Bổn tiên tử tinh thông nhạc cụ, nhưng không thể nói cho ngươi biết.”
Hệ thống: “……”
Một đứa trẻ nỗ lực sống sót ở cô nhi viện, mỗi ngày đều nghiêm túc đọc sách, lúc rảnh rỗi còn đi giúp đỡ các bé nhỏ hơn, sao có thể có điều kiện đi học piano?
Bạch Hi chậm rãi, tự biết xấu hổ mà lắc lắc đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Phong gợi lên một nụ cười mỉm.
Dưới ánh mặt trời, hắn vươn bàn tay ấm áp sạch sẽ ra trước mặt Bạch Hi.
“Tôi dạy cho cô.”