Nhóm dịch: Phù Du
Đây mới là con gái thật sự của Thiệu Thanh.
Bạch Hi nhìn cô gái đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt của cô ta, đúng là có vài phần tương tự với người phụ nữ đã đưa cô đến nhà họ Thiệu.
Đều là có khuôn mặt mỹ mạo.
Nhưng mà cô gái trước mắt trưởng thành ở cô nhi viện nên thiếu đi vài phần hùng hổ doạ người, nhiều thêm vài phần nhút nhát mềm mại.
Đây là Thiệu Noãn.
Đương nhiên, lúc này, tên cô ta là Bạch Noãn.
Các cô đều lấy theo họ của viện trưởng.
Chỉ có một điểm bất đồng duy nhất, đó là Bạch Hi chưa bao giờ thay đổi họ của mình, nhưng Thiệu Noãn sau khi được Thiệu Hồng đưa về nhà họ Thiệu thì ngày hôm sau đã đổi lại thành cái họ vốn có.
Điều này như thể là một loại tuyên cáo, cũng giống như là một loại dự báo.
Bạch Hi không phải con cháu nhà họ Thiệu, Thiệu Noãn mới đúng.
Tiếc là lúc này Bạch Hi không rảnh để quan tâm này nọ.
Khóe mắt cô nhảy loạn, nhìn cái người vừa mới nói "tin ba" - Thiệu Thanh.
Thiệu Thanh ngửa mặt lên trời cười ha ha một tiếng.
Sau đó hắn xấu hổ ho khan một tiếng, nhéo nhéo túi áo tây trang của mình, lại nhìn Bạch Hi cười cười.
“Kết quả giám định cuối cùng là cái gì?” Bạch Hi mỉm cười hỏi.
"Thật ra cũng không có gì, DNA khác nhau một chút thôi.” Thế nào là khác nhau một chút, rõ ràng là không có một chút nào giống nhau được không hả? Bạch Hi bị người cha không đáng tin cậy này chọc điên đến mức muốn phun nước miếng, cô dùng sức đập ly sữa bò trong tay xuống bàn cơm, nhìn dáng vẻ cẩn thận của Thiệu Thanh, một lúc lâu sau, cô nở một nụ cười thoải mái, thấp giọng nói: “Thật ra như vậy cũng tốt. Ba…… Nhị thiếu, vậy tôi trả lại vị trí cho con gái của chú.”
Sau đó, người này sẽ không phải giống như kiếp trước, yêu thương Bạch Hi bằng cả trái tim, cuối cùng bị kết cục của Bạch Hi làm tổn thương.
Hắn có thể yêu thương con gái ruột thịt của mình, cũng rất tốt.
Lúc cô muốn nhảy xuống ghế, Thiệu Thịnh vẫn luôn không mở miệng đột nhiên nói chuyện.
“Ngồi xuống.”
Bạch Hi nhìn khắp nơi, rồi chỉ vào mình.
Thiệu Thịnh không nhìn cô, nhưng Bạch Hi vẫn cảm thấy hắn đang nói với mình.
Cô sợ làm đại lão khó chịu, dù sao mình cũng không có quan hệ huyết thống, quay đầu có khi lập tức ném mình vào vườn hoa hồng không chừng.
Cô không hé răng.
“Anh hai, anh rốt cuộc có nghe không vậy? Nó là đồ giả, đây mới là hàng thật!” Thiệu Hồng đẩy Bạch Noãn ra trước, đáy mắt hiện lên tính toán.
Cô ta nhớ rõ lúc mình hùng hổ dẫn Hạ Phong đến cô nhi viện điều tra, viện trưởng già phải mất một lúc lâu mới nhớ được khi đó cô nhi viện đồng thời nhận hai đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, cô ta thấy con gái ruột của em trai mình đang ngồi trong góc, nhìn con trai riêng của mình không chớp mắt.
Trong nháy mắt, điện quang thạch hỏa (*), Thiệu Hồng tìm được con đường có thể trực tiếp đưa Hạ Phong trở thành người thừa kế nhà họ Thiệu.
(*) Điện quang thạch hỏa: Tia lửa xẹt ra từ viên đá, ám chỉ sự nhanh chóng, thoáng qua.
Hạ Phong cưới thiên kim nhà họ Thiệu, vậy thì toàn bộ nhà họ Thiệu đều là của Hạ Phong, cũng là của cô ta.
So với Bạch Hi quật cường không phải ngọn cỏ dễ lay động, con nhóc Bạch Noãn này dễ khống chế hơn rất nhiều.
Cho nên, cô ta nhất định phải để Bạch Noãn trở về chỗ của mình.
“A Thanh, cậu cũng vậy nữa. Nó đã nói gì mà khiến cậu tốt với nó như vậy? Nó không phải con gái cậu!”
“Tôi biết lâu rồi.” Thiệu Thanh chống cằm không chút để ý nói.
“Biết cái gì?”
“Tiểu Hi với tôi không có quan hệ huyết thống. Chị ba, chữa bệnh có quy trình chứ không phải đoán mò, cứ xét nghiệm DNA là ra hết.” Hoa hoa công tử dùng lời lẽ chính đáng bày tỏ mình rất tin vào khoa học, thật sự quá cay mắt.
Khóe miệng Bạch Hi co rút mà nhìn vị nhị thiếu não cá vàng này, thật sự muốn hỏi hắn ta có nhớ mới năm phút trước, hắn còn định lấy xét nghiệm DNA lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ rằng hắn là cha của người ta hay không vậy. Nhưng Thiệu Thanh nghiêng đầu cười với Bạch Noãn, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt đang ghen ghét nhìn Bạch Hi, nhếch đuôi lông mày xinh đẹp lên nói: “Công bằng mà nói, cô bé này cũng nên đi làm giám định đi chứ nhỉ.”
“Nhị thiếu, cô ấy thật sự là con gái chú.” Hạ Phong nghĩ đến ánh mắt cô độc của Bạch Noãn ở cô nhi viện khi nhìn thấy những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ, liền nhẹ giọng nói: “Xin đừng làm cô ấy đau lòng.”
“Làm giám định mà có thể khiến nó đau lòng sao? Tiểu Hi cũng làm rồi mà.” Thấy Bạch Noãn nước mắt lưng tròng nhìn mình, Thiệu Thanh liền cười hỏi.
“Chú không tin cô ấy sao?” Hạ Phong thản nhiên hỏi.
Khí chất thiếu niên thanh tú đơn thuần thanh khiết, nhưng khi bảo vệ trước mặt thiếu nữ, lại như kỵ sĩ tràn ngập dũng khí.
Bạch Hi giờ khắc này cảm thấy mình như phản diện.
“Ăn cơm.” Ngón tay khớp xương rõ ràng gõ gõ vào mu bàn tay Bạch Hi.
Bạch Hi khϊếp sợ nhìn vị đại lão cho dù đối mặt với chuyện lớn vẫn mặt không đổi sắc bình tĩnh ăn cơm này.
Bảo sao sự nghiệp của đại lão lại thành công như vậy.
Nhìn cái phong phạm này xem.
“Sao?” Thiệu Thịnh từ trên cao nhìn xuống cô một cái.
Bạch Hi yên lặng nắm lấy đôi đũa, chiến đấu với cọng rau xanh.
Thiệu Thịnh không tiếng động bình tĩnh ăn cơm, như thể không để vở hài kịch nhận thân này vào mắt.
Không biết vì sao, trong lòng Bạch Hi không tự chủ được sinh ra cảm giác an tâm.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, như thể trước đây đã từng quen biết.
Bạch Hi: “Trước kia ta từng quen biết hắn đúng không?”
Hệ thống: “…… Không biết đâu, thân ái.”
Không nên trông chờ gì vào một hệ thống phế vật, Bạch Hi hoàn toàn thất vọng với nó rồi.
Thiệu Thịnh không coi thiếu niên trước mắt này ra gì, loại miệt thị thuần túy từ trên cao nhìn xuống lập tức đã khiến Hạ Phong đỏ mặt. Hắn vẫn là một học sinh, tuy ra vẻ thành thục, nhưng dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên còn đi học.
Nghe thấy Bạch Noãn ở sau lưng nghẹn ngào một tiếng, hắn nhịn không được cảm thấy khó chịu với Bạch Hi không tim không phổi, còn ăn vạ trên bàn cơm nhà họ Thiệu mà không cảm thấy ngại, chăm chú nhìn Thiệu Thanh với sở trường thu hút chân dài đang cười ngâm ngâm, nhẹ giọng nói: “Tiểu Noãn từ nhỏ đã vô cùng khát vọng tình thân. Nhị thiếu, chú có thể khinh thường cô ấy, nhưng không thể bỏ rơi cô ấy. Nguyện vọng của cô ấy chỉ là muốn ở bên cạnh người nhà thôi.”
“Tôi có phương thức liên lạc của mẹ con bé, cậu hỏi thử xem con bé có cần không?”
Bạch Noãn lại không phải sản phẩm của một mình nhị thiếu nhà họ Thiệu tự công tự thụ, còn mẹ ruột đâu rồi?
“Ba.” Bạch Noãn nhịn không được nghẹn ngào kêu một tiếng.
Khóe miệng Thiệu Thanh trầm xuống.
“Đừng đuổi con đi.” Bạch Noãn đương nhiên biết mình có một người mẹ ruột. Nhưng người mẹ này năm đó vừa mới sinh cô ta đã ném cô ta ở cô nhi viện. Cô ta sống bần hàn mười mấy năm, những bé gái khác cái gì cũng có, còn cô ta lại chưa từng có thứ gì.
Lúc cô ta khϊếp đảm đi theo Thiệu Hồng và Hạ Phong đến gần cửa lớn của nhà họ Thiệu, nhìn nơi xa hoa vô cùng này, cô ta không còn muốn trở lại cô nhi viện, nơi mà chỉ có thể ngày ngày hâm mộ cuộc sống của người khác. Rõ ràng Thiệu Thanh là cha của cô ta, vì sao lại không chịu nhận cô ta? Cô ta cảm thấy là do Bạch Hi gây khó dễ ở giữa.
Một đứa trẻ đã từng sống trong hào môn, ai lại tự nguyện trở về cô nhi viện chứ?
Cô ta khóc lóc bổ nhào lên đùi Thiệu Thanh.
Thiệu Thanh trầm mặc cúi đầu nhìn cô ta, cũng không đẩy cô ta ra.
Đôi đũa của Bạch Hi hơi run, tiếp tục ăn cơm.
Hơn nữa, kiếp trước Bạch Hi cướp đi người cha giàu có và cuộc sống an ổn của Thiệu Noãn, tuy bản thân không cảm kích, nhưng cũng là thiệt thòi cho Thiệu Noãn.
Kiếp trước cô ấy trả lại mọi thứ, là điều đương nhiên.
Cha con thật sự, vốn dĩ nên đoàn tụ.
Nếu không phải…… Nếu không phải bọn bắt cóc mang theo nụ cười tàn nhẫn hỏi các cô, ai mới là thiên kim nhà họ Thiệu, Thiệu Noãn run rẩy chỉ vào Bạch Hi, thì thật ra cuộc đời các cô vốn chẳng có gì liên quan gì đến nhau cả.
Bạch Hi sẽ không còn chút dính líu nào đến nhà họ Thiệu, Thiệu Noãn lấy lại hết mọi thứ thuộc về mình, cuộc sống của các cô sẽ trở về quỹ đạo vốn có.
Nhưng lúc ấy, Bạch Hi vì đứa con ruột của Thiệu Thanh, cắn chặt răng không tiết lộ thân phận của Thiệu Noãn, còn Thiệu Noãn lại chỉ ra và xác nhận cô ấy, cô ấy bị những tên bắt cóc đánh đập hành hạ, mà vẫn trước sau như một không công khai thân phận của Thiệu Noãn để đổi lấy đường sống cho mình, Bạch Hi cảm thấy đau lòng cho nguyên chủ.
Một cô bé có lòng biết ơn như vậy.
Thiệu Thanh đối xử với cô ấy rất tốt, cho nên cô ấy dùng tính mạng để trả ơn cho con gái của cha.
Cô ấy liều chết bảo vệ Thiệu Noãn.
Cho dù Thiệu Noãn chỉ ra và xác nhận cô ấy.
Cô ấy nợ Thiệu Noãn, lúc cô ấy thay thế thân phận Thiệu Noãn đi tìm chết, ân oán đã thanh toán xong.
Nguyên chủ không nợ Thiệu Noãn, Thiệu Noãn…… Có lẽ cũng hoàn toàn không nợ gì cô ấy.
Thiệu Noãn muốn lấy lại cuộc sống hạnh phúc với người cha vốn thuộc về mình, cái này không có gì sai.
Nợ Bạch Hi, chỉ có thiếu niên dùng sự ngọt ngào dịu dàng để lừa cô ấy kia thôi.
Hạ Phong đã từng, lấy danh nghĩa tình yêu, thật ra chỉ là tính kế cô ấy.
Bạch Hi có làm gì sai đâu chứ?
Cô rũ mắt, yên lặng ăn xong bữa cơm, cảm thấy khóe mắt có chút chua xót.
Thiệu Thịnh đưa tay sờ đầu cô.
Hắn đứng dậy rời đi, khi đi đến bên cạnh Bạch Hi, lãnh đạm nói: “Đi theo.”
Bạch Hi kinh ngạc nhìn hắn.
“Cháu không phải……”
“Không sao cả.” Thiệu Thịnh nhàn nhạt nói.
Một câu này, giống như cứu vớt Bạch Hi, cô nhìn thân ảnh cao lớn của Thiệu Thịnh lướt qua trước mặt mình, dừng một chút, nhảy xuống bàn ăn, nâng tà váy công chúa xù xù chạy theo.
“Tiểu Hi!” Thiệu Thanh muốn giữ chặt Bạch Hi, nhưng trên đùi lại có một cô bé khác đang đè chặt. Hắn cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Noãn, hồi lâu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Đi làm xét nghiệm ADN. Nếu cháu là con gái của tôi…” Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt kinh hỉ của Bạch Noãn, bình đạm nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc cháu. Trước khi cháu đủ mười tám tuổi, tôi sẽ gửi cháu chi phí nuôi dưỡng.”
Hắn cũng không phải là một người đàn ông thích có con, nếu không thì nhiều năm lui tới với vô số phụ nữ như vậy, con của hắn có bao nhiêu người, có khi cũng không biết được nữa là.
Muốn nhận nuôi Bạch Hi, cũng vì lúc đó có một cảm giác chua xót mềm mại.
Bạch Noãn cũng không phải là đứa con hắn muốn.
Nhưng hắn sẽ cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một người cha.
Nuôi dưỡng cô ta, đối xử tốt với cô ta, thỏa mãn cuộc sống theo kỳ vọng của cô ta.
Hắn là cha của cô ta, đó là chuyện đương nhiên phải làm.
“Vậy để Tiểu Noãn ở lại nơi này chờ tin tức?” Thiệu Hồng vội vàng hỏi.
“Chị ba, mấy ngày nay vất vả cho chị rồi.”
Thiệu Thanh đối với Bạch Noãn không có ý kiến gì, câu môi cười cười, dưới ánh mắt khác thường của Thiệu Hồng nhẹ giọng nói: “Nếu chị đã thích đứa nhỏ này như vậy, vậy để con bé về ở với chị đợi tin tức đi.” Hắn thấy trên khuôn mặt thanh tú của Hạ Phong nổi lên màu hồng nhạt, cười cười, nhìn Thiệu Hồng hài hước nói: “Có lẽ, đây vốn là hi vọng của chị nhỉ.”
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng đột nhiên Thiệu Thanh có một loại cảm giác không biết phải đối mặt với Bạch Noãn thế nào.
Hắn muốn quan tâm cô ta, nhưng lại hoảng hốt cảm thấy, hình như trước đây cô ta đã từng làm hắn vô cùng tổn thương.
Tuy hắn không quản lý sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Thiệu, nhưng hắn không phải là một tên ngốc, trong mắt Thiệu Hồng toàn là tính toán, hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.
Hắn duỗi tay móc ra tờ chi phiếu, không biết nghĩ đến cái gì mà cười cười, viết một con số khiến người ta kinh ngạc, nhét vào trong tay Bạch Noãn.
“Cầm đi. Xài hết thì đến tìm tôi.” Hắn sẽ không bạc đãi cô ta.
“Cảm ơn ba, ba ơi.” Bạch Noãn kinh hỉ nhận lấy tờ chi phiếu, lộ ra một cái lúm đồng tiền an tâm.
Bạch Hi đi theo Thiệu Thịnh đến lầu ba, vừa lúc thấy một màn này.
Khóe miệng cô run rẩy một chút.
Nhị thiếu dùng cách đối phó với đám phụ nữ để đối phó với con gái mình, còn thuần thục như vậy.
Lúc cô đang chăm chú quan sát, bóng dáng cao lớn của Thiệu Thịnh dừng một chút, đẩy cửa phòng hắn ra.
Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, nhìn thấy trên mặt Bạch Hi toàn là hâm mộ, ánh mắt hơi động.
Một cái thẻ đen được nhét vào trong tay dưới ánh mắt mờ mịt của Bạch Hi.
“Cầm lấy mà xài.”