Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Sủng Ái

Chương 20: Thật Giả Thiên Kim (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóm dịch: Phù Du

Thiếu niên sạch sẽ này.

Đã từng là người nguyên chủ thích.

Lúc cô ấy mới tới nhà họ Thiệu, tuy Thiệu Thanh rất thương yêu cô ấy, nhưng cũng không tránh khỏi việc bỏ bê cô ấy.

Là thiếu niên này vươn tay với cô ấy, dẫn Bạch Hi bước qua đoạn ngày tháng bất an kia.

Nhưng cũng là thiếu niên này, vào thời điểm vạch trần thiên kim thật giả, lúc đó Thiệu Thanh ở nước ngoài không về kịp, Thiệu Hồng từng bước bức bách Bạch Hi, lại lựa chọn ngậm miệng không nói câu nào.

Hắn không nói một câu nào vì cô ấy.

Bởi vì hắn phải bảo vệ cô gái quan trọng hơn.

Thiện kim thật Thiệu Noãn, mới thật sự là người hắn vô cùng thích.

Bọn họ gặp nhau ở cô nhi viện, hắn vừa thấy cô ta đã yêu.

Nhưng có lẽ hắn đã quên mất, lúc hắn ở cô nhi viện gặp được cô gái kia, tất nhiên cũng đã từng gặp qua Bạch Hi.

Chỉ là hắn không để Bạch Hi ở trong lòng, mà Bạch Hi vĩnh viễn không thể quên thời gian bần hàn cô đơn trong cô nhi viện, thiếu niên đó giống như hoàng tử bước vào trong cô nhi viện, trong tay còn cầm rất nhiều quà.

Có lẽ những món quà đó đối với hắn cùng lắm chỉ như chín trâu mất một sợi lông, nhưng lại là màu sắc tươi sáng hiếm hoi trong cuộc đời của Bạch Hi. Cũng bởi vì chút sắc màu này, mà cho dù biết Thiệu Hồng chanh chua, nhưng Bạch Hi vẫn nhẫn nhịn mỗi lần châm chọc của Thiệu Hồng, chỉ để có thể được ở bên thiếu niên này nhiều hơn một chút.

Yêu thầm là cảm giác ngọt ngào chỉ của một người.

Nhiều hơn một chút, cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút.

Khi chính miệng hắn nói muốn ở bên nhau với cô ấy, Bạch Hi đã nghĩ tới tương lai vô cùng hạnh phúc.

Cô ấy muốn kết hôn với hắn, ở trong một căn phòng đơn giản ấm áp, mỗi ngày cùng nhau đi làm, đi giao lưu, buổi tối sẽ dắt tay nhau từ tập đoàn tài chính Thiệu thị về nhà.

Hạnh phúc cỡ nào chứ.

Nhưng tất cả hạnh phúc đó chỉ là giả dối.

Hắn chỉ nói bóng nói gió, muốn biết vì sao cô ấy lại có thể trở thành con gái của Thiệu Thanh, Thiệu Thanh làm sao mà nhận sai người.

Ở trong lòng hắn, Bạch Hi là một người biết rõ chân tướng, lại nói dối để cướp đi vị trí của thiên kim chân chính.

Thật là buồn cười.

Bạch Hi cúi đầu, nhìn thiếu niên thanh tú đang nở nụ cười nhu hòa như làn gió mát, hắn ngửa đầu, trong đáy mắt là ánh sáng nhỏ vụn.

Cô câu môi cười cười.

Vương tử chính nghĩa, cuối cùng vì công chúa chân chính, đánh bại những kẻ giả dối xấu xa.

Nhưng vì sao hắn lại có thể lừa gạt tình cảm của Bạch Hi?

Cho dù chân tướng là cái gì, cô ấy cũng đều thật lòng thích hắn mà.

“Xuống lầu.” Bạch Hi ghé vào lan can một lúc lâu, mãi sau mới có thanh âm lãnh đạm của đàn ông truyền đến từ phía sau, ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng đè lên đầu Bạch Hi, Bạch Hi trong nháy mắt cái gì cũng đều quên hết, khóe miệng run rẩy quay đầu lại, nhìn vị đại lão có vẻ rất thích vuốt lông này.

Bàn tay Thiệu Thịnh mới nãy còn ở trên đầu mình, chớp mắt đã thấy cất vào trong túi áo tây trang, hắn lãnh đạm đứng trước mặt Bạch Hi, khí tràng của đại lão tỏa ra khắp nơi. Bạch Hi không hé răng, yên lặng đi theo phía sau Thiệu Thịnh xuống lầu.

Thiệu Hồng ngẩng đầu đã thấy ngay.

Cô gái ngọt ngào đáng yêu mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, thấp thoáng như thật sự là một cô công chúa nhỏ vô ưu vô lo, dưới ánh mắt mọi người nhanh nhẹn xuống lầu.

Cô ta cười lạnh một tiếng.

Cùng lắm chỉ là một con nhãi tham lam tiền tài của nhà họ Thiệu mà thôi.



“Anh hai.” Chỉ là cô ta không dám làm càn trước mặt Thiệu Thịnh, cười làm lành đẩy đẩy thiếu niên bên cạnh: “Tiểu Phong muốn đến hỏi thăm anh, nên em dẫn nó tới.”

Bên cạnh cô ta, thiếu niên tên là Hạ Phong đứng dậy cúi chào Thiệu Thịnh, Thiệu Thịnh ngồi ở sô pha, khóe mắt liếc thấy Thiệu Thanh kéo Bạch Hi qua một bên, liền lãnh đạm nói: “Nó không phải người của nhà họ Thiệu, sau này không cần dẫn nó tới trước mặt tôi.” Hắn thấy Bạch Hi nhìn trộm thiếu niên thanh tú kia, cùng là lứa tuổi mười sáu mười bảy như hoa, thiếu nữ ngọt ngào xinh đẹp, thiếu niên thanh tú sạch sẽ, xứng đôi quá mức.

Thiệu Thịnh cảm thấy không vui.

“Tiểu Phong là con trai em.” Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Thiệu Hồng lập tức đỏ lên.

“Con riêng mà thôi, còn không bằng thân thế của Tiểu Hi đơn thuần nhà tôi.” Thiệu Thanh liền ngửa mặt lên trời ngáp một cái.

Hắn đối với thân thế thật sự của Hạ Phong không có ý kiến.

Nhưng Thiệu Hồng lại thật sự quá đáng ghét.

Cô ta xa lánh con gái hắn, hắn chèn ép con riêng của cô ta, vậy mới là công bằng đúng không?

Thiệu Hồng nhìn Thiệu Thanh tức giận đến phát run, bộ ngực phập phồng, ngay cả vòng cổ bảo thạch trên cái cổ trắng tuyết của cô ta cũng run rẩy.

Hạ Phong lại chỉ bình thản cười cười.

Như thể hắn cũng không hề để trong lòng việc bị Thiệu Thanh khinh thường.

Bạch Hi cảm thấy, cho dù Hạ Phong làm chuyện xấu với Bạch Hi, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn được dạy dỗ không tệ.

Hắn là con riêng của Thiệu Hồng, cha là giảng viên đại học, không có tiền, nhưng có cái danh xưng dòng dõi thư hương. Lúc trước mẹ hắn mất vì bệnh, Thiệu Hồng nhất kiến chung tình với cha hắn. Lúc đó nhà họ Thiệu đang trong thời điểm tẩy trắng, càng cần một đối tượng có quan hệ nhân thân trong sạch làm thông gia.

Bởi vậy tuy rằng không vừa lòng vị thông gia đã có một đứa con trai lớn, nhưng Thiệu Hồng nhất định muốn gả, Thiệu Thịnh cũng tuyệt đối không cản trở hôn nhân của em gái mình. Gả cô ta cho một giảng viên cũng tốt. Dù sao trước kia cô ta cũng giống Thiệu Thanh, tuổi trẻ quậy phá ăn chơi đến mức không còn khả năng làm mẹ, cho nên đành gửi gắm tương lai của mình vào Hạ Phong.

Cô ta trăm phương nghìn kế muốn nhét Hạ Phong vào Thiệu thị.

Cho nên, Bạch Hi xuất hiện đối với Thiệu Hồng mà nói là uy hϊếp vô cùng lớn.

Nhưng Bạch Hi không hiểu, vì sao khi con gái thật sự của Thiệu Thanh là Thiệu Noãn xuất hiện, Thiệu Hồng lại bắt đầu tận sức tác hợp cho Hạ Phong với Thiệu Noãn.

Bọn họ có lẽ cũng đã kết hôn.

Sau đó vì Thiệu Thịnh không có người thừa kế mà đường đường chính chính tiếp quản Thiệu thị?

Bạch Hi: “Không đúng, kết cục của câu chuyện này đâu?” Sau khi kết hôn thì thế nào, còn chưa nói.

Hệ thống “moa moa”.

Bạch Hi: “Nói tiếng người!”

Hệ thống: “Công chúa hoàng tử trong cổ tích mà ngài còn muốn kết cục?”

Bạch Hi: “Có ý gì?”

Hệ thống: “Ngài thử tưởng tượng xem cuộc sống của cô bé lọ lem sau khi cưới hoàng tử thì sẽ thế nào?”

Bạch Hi cảm thấy những lời này quá thâm ảo, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra.

Hệ thống cảm thấy có khi phải nói huỵch toẹt cho con mèo rừng này hiểu.

“Ngày hôm qua ngủ ngon không?” Thiệu Thanh cười, sờ sờ tóc Bạch Hi.

Vì sao đàn ông nhà họ Thiệu đều thích vuốt tóc cô vậy? Bạch Hi hoảng sợ nhớ tới một tiểu bối mèo rừng từng bị vuốt tới trọc lông.

“Cũng được.” Cô luống cuống tay chân đẩy tay Thiệu Thanh, nghe thấy âm thanh trầm thấp dễ nghe của Thiệu Thanh, quay đầu nhìn hắn. Làm một hoa hoa công tử đủ tiêu chuẩn, Thiệu Thanh tuấn tiếu mười phần là chuyện không thể nghi ngờ, đôi mắt xinh đẹp mỗi phút mỗi giây đều phóng ra hoa đào mê hoặc, như thể một hồ nước xuân được gió thổi gợn sóng. Lúc hắn chăm chú nhìn một người phụ nữ, sẽ khiến người ta có ảo giác như toàn bộ sinh mệnh của hắn là dành cho mình.

Nhưng khóe miệng Bạch Hi run rẩy một chút, duỗi tay đẩy Thiệu Thanh đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình.

Thiệu Thịnh hừ lạnh một tiếng.

“A Thanh, cậu đúng là tin tưởng nó quá nhỉ? Chị thấy nó không giống cậu một chút nào, có phải cấu kết với người khác lừa cậu hay không?” Thiệu Hồng bén nhọn hỏi: “Không thể vì nó bảo nó là con cậu thì nó thật sự là con của cậu được.” Nhà họ Thiệu có người nối dõi, vậy sau này Hạ Phong làm sao có thể kế thừa nhà họ Thiệu?

“Tôi thật sự không phải.” Bạch Hi chân thành nhắc lại một lần nữa.



Thiệu Thanh và Thiệu Thịnh liếc nhìn nhau một cái, cong cong khóe miệng.

“Thật ra, người phụ nữ đưa tôi ra khỏi cô nhi viện, hình như cũng có hiểu lầm gì đó thì phải? Nếu con của cô ấy thật sự bị vứt ở cô nhi viện, có thế đứa bé ấy giờ vẫn còn ở trong cô nhi viện đó.”

Bạch Hi sửa sang lại chiếc váy công chúa của mình một chút, cảm thấy cái vinh hạnh bị bắt cóc rồi ngược đãi đến chết, vẫn nên để cho công chúa thật hưởng đi. Tuy nhà họ Thiệu tẩy trắng nhiều năm, nhưng mà kẻ thù cũng không ít, ai biết phía sau có bao nhiêu kẻ thù đang chờ được xuống tay. Tuy cô được Thiệu Thanh coi như người nhân, nhưng cũng không có nghĩa phải tìm chết vì nhà họ Thiệu đúng không?

Thanh âm của cô gái nhỏ vang lên trong biệt thự.

Thiệu Hồng nhìn cô càng thêm không vừa mắt.

Đặc biệt là lúc Thiệu Thịnh gõ gõ mặt bàn, người giúp việc cung cung kính kính bưng cho Bạch Hi một ly sữa bò.

Bạch Hi cầm ly sữa bò rơi vào trầm tư.

Bạch Hi: “Hắn có phải đang mắng ta không?”

Hệ thống: “Hả?”

Khuôn mặt Bạch Hi âm trầm: “Hắn có phải đang mắng ta thiếu Canxi hay không?”

Hệ thống không hé răng, tự lăn vào phòng tối.

Nhưng cô lại không để ý, nhưng Thiệu Hồng lại càng thêm tràn ngập địch ý với Bạch Hi.

Cô ta chưa từng nhìn thấy một tiểu bối nào được Thiệu Thịnh chăm sóc qua.

“Cảm ơn tiên sinh.” Bạch Hi quyết định chửi đại lão một chút, ngọt ngào ngửa đầu kéo người giúp việc lại nói: “Phiền cô mang cho tiên sinh một ly sữa bò nữa nha.”

Người giúp việc nhìn về phía Thiệu Thịnh, thấy hắn không từ chối, trên mặt mang theo biểu cảm như gặp quỷ rời đi, một lúc sau mang theo một ly sữa bò y như vậy quay lại.

Mặt Thiệu Thịnh không biểu tình nhận lấy, đặt trong bàn tay thon dài lắc lư.

Thiệu Thanh cảm thấy mình bị hai người kia cô lập.

Hạ Phong tò mò nhìn Bạch Hi, rất lâu trước đó hắn đã từng gặp tài xế nhà họ Thiệu, tuy Thiệu Thịnh lãnh đạm ít lời, cũng không đối xử tàn nhẫn gì với hắn, nhưng Hạ Phong lại theo bản năng mà sợ Thiệu Thịnh, lúc đối mặt với Thiệu Thịnh tuy có mỉm cười theo phép lịch sự, nhưng cũng không giống Bạch Hi, muốn gì cũng đều nói thẳng ra, vẻ mặt giảo hoạt, lại không có chút nào là đang ra vẻ.

Trong tay hắn nắm một quyển sách, dưới ánh mặt trời nhìn Thiệu Thanh và Bạch Hi tranh nhau ly sữa bò trên ghế sô pha, cảm thấy dáng vẻ của cô gái này hắn chưa từng gặp qua, nhưng trong lòng hắn, lại cảm thấy Bạch Hi có chút quen thuộc.

Thiệu Hồng còn muốn đuổi thứ đồ giả này ra khỏi nhà.

Cô ta rất nhanh đã liên hệ đến cô nhi viện, tra rõ chuyện năm đó.

Mấy ngày sau đó, Bạch Hi ở nhà họ Thiệu nhiều ngày, đã hình thành thói quen sáng tinh mơ cùng Thiệu Thịnh và Thiệu Thanh ăn cơm.

“Đã có kết quả giám định chưa?” Trên bàn cơm ba người, mỗi người một ly sữa bò, ừng ực, Bạch Hi uống một ngụm tò mò hỏi.

Thiệu Thanh cười tủm tỉm gật đầu, tai phải đeo một cái khuyên tai kim cương lấp lánh xinh đẹp.

“Ba là ba của con.”

“Cái gì?!” Một ngụm sữa bò phun ra, Bạch Hi khϊếp sợ nhìn người đàn ông tuấn tiếu với ánh mắt không thể tin, hỏi: “Kết quả giám định nói, con với ba là cha con?!” Không thể nào? Kết quả xét nghiệm ADN ở kiếp trước không phải như vậy!

Hệ thống thét chói tai: “Ta không biết!”

“Nhìn vào mắt ba đi, bé yêu. Ngoan, tin ba.” Thiệu Thanh nở một nụ cười tràn ngập mị lực của hoa hoa công tử với Bạch Hi.

Nụ cười này xém chút chọc mù mắt Bạch Hi, dưới ánh mắt mờ mịt của cô, cửa lớn bị một người khí thế rào rạt đá tung.

Thiệu Hồng kiêu căng ngạo mạn, dùng ánh mắt của người chiến thắng nhìn Bạch Hi, sau đó chuyển hướng về cái người từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng - Thiệu Thịnh.

“Anh hai, nó là giả, Tiểu Noãn mới là thật!”

Cô ta dùng sức kéo một cô bé đang kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn mang theo khát vọng đến trước mặt Bạch Hi.

"Mày là đồ giả!”
« Chương TrướcChương Tiếp »