Chương 16: Hoàng Tử Sủng Trong Lòng Bàn Tay (Phiên Ngoại)

Nhóm dịch: Phù Du

Dung Dự ngồi ở trên long ỷ cao cao, cả người là long bào màu vàng chói sáng, vương miện đong đưa, nghe tiếng chém gϊếŧ và binh đao va chạm ở bên ngoài như gần trong gang tấc.

Bên cạnh là tiếng khóc thút thít nhu nhược của nữ tử, còn có tiếng khóc nho nhỏ sợ hãi của mấy hài tử.

Hắn nhìn chằm chằm vào cửa đại điện đang mở rộng.

Nơi đó, những thị vệ cuối cùng thuộc về hắn lần lượt binh bại như núi đổ, hắn thậm chí đã có thể nhìn thấy địch nhân mặc giáp sắt đen nhánh.

Còn có từng đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, và ánh mắt chí tại tất đắc (*).

(*) Chí tại tất đắc: Có chí thì nên, ở đây là nói chiến thắng gần ngay trước mắt.

Thanh niên mặc giáp sắt cao gầy đứng đầu nhảy lên, đâm vào những thị vệ ở trong, đao quang kiếm ảnh, máu văng khắp nơi, dưới đại đao của hắn, không ai có thể chống lại được.

Nơi xa kia đã từng là cung đình hoa lệ bao la hùng vĩ, giờ đây đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa lớn, khói bốc lên cao ngùn ngụt ngụt khiến hắn cuối cùng cũng có cảm giác cùng đường bí lối.

Dung Dự đăng cơ được mười hai năm, Cảnh Vương Dung Linh chợt làm khó dễ ở đất phong, đại quân phái đến đều bị thần phục, chỉ hơn một tháng đã đánh sâu vào trong hoàng cung.

Mà Dung Dự ngạc nhiên phát hiện, các triều thần đã từng được mình sủng ái, vậy mà lại từ bỏ chống cự, chỉ chờ đợi chào đón tân quân.

“Dung Linh, ngươi là loạn thần tặc tử!” Hắn rất sợ hãi, bởi vì tiên đế vẫn chưa dạy hết mọi thứ cho hắn, một đế vương như vậy rồi cũng sẽ có một ngày bị người ta đuổi khỏi long ỷ, trở thành tù binh trong tay một hoàng tử khác.

Nhưng tôn nghiêm cuối cùng thuộc về đế vương đã giúp hắn ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, cho dù sợ đến mức toàn thân run rẩy, không thể đứng lên, thì hắn cũng không thể vứt bỏ lòng tự trọng mà tỏ ra đáng thương. Hắn thấy dáng người cao gầy của thanh niên mặc giáp sắt đen nhánh, trong tay cầm thanh kiếm đầy máu tươi đang nhỏ giọt. Lúc đôi mắt lạnh nhạt cô lãnh của người đó dẫn quân vào cửa, hắn hít một hơi thật sâu, lại nhận ra ngay lúc này, hoàn toàn không có một ai đứng cùng hắn quát lớn vào tên tặc tử loạn thần này.

Không.

Đã từng có.

Lúc Dung Linh vừa mới nở rộ, chĩa mũi nhọn vào hắn, đã từng có một nữ hài tử vô cùng kiêu ngạo, vì bảo vệ hắn, chống lại sự lạnh lùng sắc bén của Dung Linh.

Nàng luôn đứng ở trước mặt Dung Dự, luôn dùng ngữ khí kịch liệt nhất, đuổi tất cả các hoàng tử uy hϊếp Dung Dự ra ngoài.

Nàng luôn che chở hắn.

Nhưng nàng đã chết rồi, sẽ không bao giờ lại có một người, dù ở bên hắn vô cùng ủy khuất, nhưng đến khi bị người khác đυ.ng chạm, sẽ mở miệng nói những lời mà ngay cả hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.

Nàng đã chết mười mấy năm.

Khuôn mặt cũng đã bắt đầu mơ hồ không rõ.

Nhưng Dung Dự lại không biết bản thân từ lúc nào đã bắt đầu nhớ tới nàng.

Hắn luôn sẽ theo bản năng mà đi đến cung điện nàng đã từng ở, ngơ ngẩn đứng nhìn cả ngày, sau đó mờ mịt rời đi.

Hắn đương nhiên không thích nàng, hắn thích Bạch Uyển Nhi và đám hài tử đáng yêu của nàng ta. Nhưng không biết từ khi nào, hắn đã có thói quen coi cung điện của nàng là nơi dừng chân kế tiếp.

Có lẽ vì Hoàng Hậu của hắn cần phải giữ cái thanh danh hiền lương, cho nên mới không bảo vệ hắn khi triều thần lên tiếng chống đối, mà là để ý danh dự của mình hơn. Có lẽ là lúc Hoàng Hậu ôm trưởng tử của hắn ngày qua ngày đều nói tương lai nó sẽ là đế vương, mà quên mất hiện tại hắn còn chưa chết. Cũng có lẽ là……

Giống như giờ phút này, Hoàng Hậu của hắn sợ tới mức toàn thân phát run nhưng vẫn có thể ăn mặc mỹ lệ thanh nhã như vậy.

Nàng ta vẫn mắt ngọc mày ngài, mặt mày như vẽ, khóe mắt ngập nước giống như tắm gội trong mưa bụi Giang Nam.

Nhưng nàng ta lại bò tới trước mặt Dung Linh, ngửa đầu lộ ra một khuôn mặt kiều mị đa tình.

Mỹ nhân nhu nhược không xương đáng thương mà kéo vạt áo Dung Linh, hai mắt nàng ta đẫm lệ mông lung, run rẩy ngửa đầu năn nỉ nói: “Điện hạ, cầu điện hạ khai ân.” Nàng nhược bất thăng y (*), làn váy thật dài duyên dáng uốn lượn trên mặt đất, tạo thành một độ cong tuyệt đẹp.

(*)Nhược bất thăng y: Yếu không mặc nổi áo.

Nhưng vào ngay lúc này, nữ tử đa tình mềm mại này, lại ở trước mặt hắn, năn nỉ địch nhân của hắn tha cho nàng ta một mạng. Nàng ta còn nắm lấy vạt áo của Dung Linh, dưới ánh mắt hờ hững của Dung Linh mà nghẹn ngào nói: “Điện hạ, thϊếp thân xuất thân Bạch gia, Bạch gia là mẫu tộc của tiên đế. Cầu điện hạ nể tình huyết mạch của Bạch gia…… Thϊếp thân nguyện ý làm mọi thứ vì điện hạ.”

Dung Linh sống trong quân nhiều năm như vậy vẫn chưa từng cưới vợ.

Làm sao mà hắn từng gặp qua nữ tử nhu tình như nước, liễm diễm mỹ lệ, dư thủ dư cầu (*) như vậy.



(*) Dư thủ dư cầu: Mặc người ta làm gì cũng được.

Như thể hắn muốn làm gì nàng ta cũng được.

Vào khoảnh khắc Hoàng Hậu nói ra những lời này, trái tim Dung Dự như đông cứng thành băng.

Đã từng nhu tình mật ý, đã từng mười mấy năm ân ái triền miên, giống như đều trở thành trò cười.

Hắn cứng đờ ngồi trên long ỷ, nhìn người mình sủng ái mười mấy năm, thậm chí không màng trong triều phản đối khăng khăng lập nàng ta làm hậu, thậm chí vì nàng ban chết cho vợ cả.

Nàng ta đã từng nhu nhược đa tình mà rúc vào trong lòng hắn, thề thốt cả đời này chỉ yêu một mình hắn.

Dung Dự nhìn Bạch Uyển Nhi đang trưng ra khuôn mặt thanh diễm đa tình, đột nhiên muốn bật cười.

Hắn thật sự nở nụ cười.

Cười, cười chảy cả nước mắt.

Hắn yêu nữ nhân này sâu đậm, nhưng sau khi hắn thất bại, nàng ta lại cứ thế mà vứt bỏ hắn, rồi leo lên người một nam nhân khác.

Nhưng thật ra, hắn cũng từng có một người yêu hắn hơn mọi thứ.

Vợ cả của hắn, nàng đã từng không màng tất cả, chỉ yêu một mình hắn. Dù nàng làm cái gì cũng đều là vì hắn, vì hắn mà có dũng khí đối đầu với bất kỳ kẻ nào. Nếu nàng ở chỗ này, chắc chắn sẽ chỉ vào Dung Linh mắng chửi hắn ta là tên loạn thần tặc tử, tình nguyện vì hắn mà chết cũng nhất định không thỏa hiệp.

Nàng là một nữ tử trung trinh kiêu ngạo như vậy. Vậy mà hắn lại ném nàng đi, ném nàng vào quá khứ, bây giờ nhớ lại, thật ra dung nhan đều đã thành ký ức mơ hồ.

Cái gì cũng có thể quên, nhưng tình cảm của nàng dành cho hắn, lại chưa từng phai nhạt.

“A Hi.” Hắn lẩm bẩm gọi một tiếng.

Nhưng lúc này không còn một nữ tử cười minh diễm với hắn, cái gì cũng làm cho hắn nữa rồi.

Vượt lửa băng sông, sống chết chỉ vì một mình hắn.

Hắn cho rằng bản thân có được thiên hạ sẽ không cần tới nàng nữa.

Nhưng hóa ra hắn vẫn nhớ rõ nàng.

Nhìn dáng vẻ Bạch Uyển Nhi quỳ dưới chân của Dung Linh, tìm cách dụ hoặc lấy lòng, khóe miệng Dung Dự chậm rãi mở rộng.

Thế gian này, có lẽ có một loại đế vương, sau khi thành công đánh bại kẻ thù thì sẽ chiếm hữu thê thϊếp của kẻ đó, để thể hiện sự cường đại của bản thân.

Nhưng hiển nhiên Dung Linh không phải loại người này.

Hắn dùng một chân đã đá văng nữ nhân nhu nhược đa tình kia qua một bên.

Thanh niên mặc giáp sắt trầm mặc nghiêng người sang một bên, lộ ra một người nam nhân cao lớn.

Hai bên tóc mai của ông trắng như sương, đã bắt đầu trở nên già nua, nhưng vẫn còn khí thế oai hùng nghiêm khắc của tuổi trẻ. Trong tay ông đỡ một nữ tử điên điên khùng khùng, ngửa đầu nhìn hư không mà lải nhải. Bà ấy điên điên khùng khùng, nhưng lại sạch sẽ chỉnh tề, xiêm y trên người không dính một hạt bụi trần, búi tóc trên đầu được vấn gọn gàng. Bà được nam nhân cẩn thận đỡ lấy, đối diện với sắc mặt tái nhợt Dung Dự. Dung Dự đương nhiên nhớ rõ bọn họ.

Nam Quan Hầu.

Còn có cô mẫu trưởng công chúa Nguyên Hòa của hắn.

Hắn không dám đối mặt với trưởng công chúa Nguyên Hòa.

Thời điểm tiên đế băng hà, đã nắm chặt tay hắn, bắt hắn thề phải đối xử tử tế với trưởng công chúa Nguyên Hòa và Bạch Hi.

Khi đó hắn đã thề thế nào?

“Nếu đối xử tệ với cô mẫu và A Hi, nhi thần sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không tử tế!”

Tiên đế mang theo lời thề này rơi vào hôn mê sâu, mà hắn lại phá hỏng lời thề, cho nên hiện giờ, báo ứng đã tới.



Chẳng trách, chẳng trách hoàng cung lại bị người ta công phá dễ dàng như vậy.

Chẳng trách thị vệ chống cự vô lực đến như thế.

Nếu là do chính thống lĩnh cấm vệ dẫn đầu phản chiến, như vậy mọi thứ đều trở nên đơn giản.

Dung Dự đột nhiên muốn cười một cái.

“Điện hạ, điện hạ!” Bạch Uyển Nhi cũng thét chói tai.

Khuôn mặt anh tuấn của Dung Linh nâng lên, trầm mặc nhìn Dung Dự đang chậm rãi đứng dậy từ trên long ỷ, binh lính mặc thiết giáp từ hai bên lập tức nhảy lên chế trụ, lôi kẻ đang chật vật đó đến trước mặt mình.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt như núi tuyết, dưới ánh mắt kinh hoảng của Dung Dự, hơi nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi: “Biết vì sao cả triều văn võ, thậm chí cả đế đô này, khi ta khởi binh lại mở cửa thành, nghênh đón ta vào thành không?”

Hắn cúi đầu nắm hàm dưới của Dung Dự, gợi lên một nụ cười hờ hững, nhẹ giọng nói: “Bởi vì đế vương của bọn họ, không quan tâm sự phản đối của bọn họ, đưa một nữ nhi ngoại thất ngồi vào hậu vị. Ngươi muốn những người chảy dòng máu quý tộc cao quý trong mình, lại quỳ xuống trước một nữ tử như vậy, còn muốn sau này họ ủng hộ nhi tử của nàng ta lên ngôi sao?”

“Ngay cả người vợ cả giúp ngươi đăng cơ còn bị ngươi không chút lưu tình ban chết, vậy ai còn dám ủng hộ ngươi?”

Dung Linh dưới ánh mắt hoảng loạn của Dung Dự vứt hắn xuống đất, tùy tiện xoa xoa ngón tay lên người. Rũ mắt, không chút để ý mà nói: “Đưa hoàng huynh và hoàng tẩu của bổn vương……” Hắn châm chọc cong cong khóe miệng: “Kéo xuống đi. Rồi…… Thiên đao vạn quả.” Hắn nghiêng đầu nhìn Nam Quan Hầu nhẹ giọng nói: “Nếu nguyện vọng của sư phụ chỉ có cái này, tất nhiên đệ tử sẽ thỏa mãn.”

Nam Quan Hầu muốn hắn thiên đao vạn quả phu thê Dung Dự, để an ủi nỗi đau của Bạch Hi và trưởng công chúa Nguyên Hòa.

Hắn không có lý do gì không đáp ứng.

Một loại cảm giác vô cùng sợ hãi, tức khắc dâng lên trong lòng Dung Dự.

Hắn biết thắng làm vua thua làm giặc, người dứt khoát giống như Dung Linh, vì sao lại không cho hắn chết một cách thống khoái?

Thiên đao vạn quả?

Vì sao lại quen thuộc như vậy?

Hắn nghe thấy Bạch Uyển Nhi truyền đến một tiếng thét chói tai bén nhọn, khóc lóc năn nỉ: “Điện hạ, ta nguyện ý hầu hạ ngài, làm nô làm tì, chẳng lẽ ngài không muốn một hoàng hậu……” Nàng ta chưa nói hết câu, cái miệng hồng đã bị nhét một miếng vải thô ráp.

Dung Dự lại không có vận khí như vậy, lập tức đã bị hai tên lính mặc thϊếp giáp bẻ gãy cằm, hắn đau đến tột đỉnh, gắt gao mà nhìn Dung Linh, lại thấy hắn đem ánh mắt chậm rãi chuyển dời lên người Nam Quan Hầu với sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: “Nếu năm đó hoàng huynh có thể nhẹ nhàng bâng quơ ban thiên đao vạn quả vợ cả của ngươi, vậy thì cách chết này đối với hoàng huynh mà nói, cũng không phải không thể chấp nhận được.”

Dung Dự phát ra một tiếng nghẹn ngào thô nặng.

Thiên đao vạn quả, hắn nhớ rồi, hắn đã từng trừng phạt vợ cả như vậy.

Bởi vì khi đó hắn giận dữ, Bạch Uyển Nhi khóc vô cùng thống khổ thương tâm, nên hắn mới hạ ý chỉ kia.

Nhưng hắn cũng không phải thật lòng muốn nàng chết thống khổ như vậy.

Hắn chỉ là cảm thấy nói ra bốn chữ này, vô cùng giải hận.

Khi hắn ngửa đầu nhìn đôi mắt lãnh khốc của Dung Linh, thì hắn đã bị kéo ra bên ngoài, nằm cùng một chỗ với Hoàng Hậu của mình, đối mắt với một người chậm rãi đi tới, cười vô cùng tà ác, lúc lưỡi dao mỏng cứa vào da thịt, hắn cuối cùng cũng hét lên một tiếng.

Một đao một đao……

Dung Linh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, giống như thưởng thức từng tiếng hét thê lương thảm thiết.

Kéo dài một ngày không dứt.

Hắn nhìn xuống dưới.

Từ hôm nay trở đi, đây là thiên hạ của hắn.

Hắn cong cong khóe miệng, lại cảm thấy bên cạnh mình vô cùng tịch mịch.

Nam Quan Hầu ngồi bên cạnh yên lặng không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn vị phụ nhân điên khùng chảy nước mắt, như thể bà là tất cả của ông.

Ông nắm tay bà, cùng bà tập tễnh bước vào trong bóng đêm.

Chưa từng buông ra.