Mẹ của Giản Minh? Hạ Trường Hàn lật lại đại cương thế giới, phần giới thiệu về mẹ của Giản Minh trong đại cương chỉ có vài nét chấm phá, cô ấy là mẹ nuôi của Giản Minh, đồng thời là một nhân vật máu mặt trong thương giới, quyền lực ngút trời.
Giản Minh có một chống lưng vững chắc như vậy, cô còn có thể ngược ai nữa, tự cứu ai nữa, về nhà làm ruộng đi thôi.
Hệ thống: “Đừng có suy nghĩ kiểu đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ bị tái chế!”
Hạ Trường Hàn: “Sai, là mi bị tái chế.”
Hệ thống: “Bỏ qua thế giới này sẽ bị trừ hiệu suất.”
Hạ Trường Hàn: “Trừ đi trừ đi.”
Hệ thống: “Ba trăm nghìn.”
Hạ Trường Hàn: “Tôi nghĩ chúng ta có thể tiến hành một vài bước để tự cứu.”
Hệ thống: “…”
Vì tiền, Hạ Trường Hàn đã phải nhục nhã chấp nhận, thôi thì từng bước một mà xem.
Cô nhảy xuống ghế, đi chân trần đến bếp, nấu một quả trứng gà, ăn xong rồi bắt đầu nhảy theo bài tập giảm cân của Trịnh X Yến.
Bài tập giảm cân của Trịnh X Yến thật sự hiệu quả, Hạ Trường Hàn nhảy một tuần cuối cùng cũng thu gọn được vòng bụng. Để ăn mừng việc có thể mặc vừa bộ váy nhỏ, cô quyết định tự thưởng thêm một quả dưa chuột vào bữa tối.
Khi người gầy đi, ăn uống cũng trở nên ngon miệng hơn, Hạ Trường Hàn gặm xong quả dưa chuột vẫn còn thấy lưu luyến, lưỡng lự một hồi đội mũ khẩu trang, trang bị kín mít, chuẩn bị tìm chỗ nào đó để thưởng thức một bữa.
“Hệ thống, cửa hàng nào kín đáo, mà ăn cũng ngon, giới thiệu một cái.”
“Bách Vị Cư, cửa hàng đó rất chú trọng đến sự riêng tư, nhiều người nổi tiếng cũng đến đó ăn.”
Hạ Trường Hàn cầm ví xuống lầu, mở cửa sau nhìn quanh một lượt, thấy không có ai rình rập liền chạy bước nhỏ đến cổng khu dân cư mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng trên vỉa hè gọi một chiếc xe Di Di, chờ khoảng mười phút thì tài xế Di Di mới đến.
Vừa ngồi vào xe, tài xế nhiệt tình trò chuyện với cô: “Chị gái ở khu này à.” Ngay lập tức, không khí trong xe tràn ngập mùi buôn dưa.
Hạ Trường Hàn không thích nói chuyện, lạnh lùng “ừm” một tiếng.
“Không ngờ chị gái trẻ tuổi mà giàu có thế.”
Hạ Trường Hàn cười: “Nhà giàu thế hệ hai, đành chịu thôi.”
Tài xế sặc một cái, hỏi cô: “Sao chị gái không tự lái xe đi?”
Hạ Trường Hàn lại cười: “Tài xế muốn đi Maldives với vợ, tôi cho anh ấy nghỉ ba ngày.”
Tài xế: “…” Cuộc nói chuyện dường như không thể tiếp tục nữa.
Bách Vị Cư cách khu dân cư của Hạ Trường Hàn khá xa, phải mất nửa giờ mới đến. Hạ Trường Hàn xuống xe, điện thoại bỗng nhiên sáng lên, cô vô tình bấm vào thông báo, nhìn thấy số dư trên tài khoản thì bịt ngực đứng yên tại chỗ.
Hệ thống: "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Trường Hàn đếm đến con số thứ bảy, cảm xúc phức tạp bày tỏ: "Tôi bỏ bao nhiêu công sức làm nhiệm vụ cuối cùng cũng chỉ vì cái gì? Tôi có thể xin ở lại thế giới này không?"
Hệ thống: "Không thể..."
Hạ Trường Hàn thở dài nhét điện thoại vào túi, điều chỉnh tâm trạng rồi tiến vào quán.
Quán Bách Vị Cư rất lớn, Hạ Trường Hàn đứng trước cửa quán bị choáng ngợp, những quán khác tối đa chỉ chiếm hai con phố, trong khi đó nó chiếm cả một ngọn đồi, chẳng trách mức độ bảo mật cao.
Trang trí trong quán khá cổ kính, các phục vụ viên mặc hán phục đi lại nhộn nhịp.
"Tiểu thư, tới một mình sao?"
Hạ Trường Hàn gật đầu.
"Xin theo tôi."
Hạ Trường Hàn theo sau phục vụ viên đi qua sân trước, vòng qua hành lang, ngắm nhìn cảnh sắc có suối có cầu, cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.
Cuối cùng cũng đến nơi.
"Xin mời vào trong."
Phòng riêng không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ cho một người, Hạ Trường Hàn gọi hai món, ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, cô không quên khen ngợi hệ thống: "Không gian rất tốt, lần này hiếm khi chuẩn."
Hệ thống: "He he he."
Hạ Trường Hàn bị tiếng cười của hệ thống làm da gà nổi đầy, lần trước hệ thống cười như thế là khi cô lạc đường ở thế giới trước, hệ thống chỉ đường cho cô, dẫn cô vào phòng tắm của người khác.
Hạ Trường Hàn hoài nghi hỏi: "Mi lại đang làm trò gì đấy?"
Hệ thống: "Không, cô có thấy đây giống chỗ có bồn tắm không?"
Hạ Trường Hàn: "Tuy không có, nhưng nụ cười của mi rất đáng ngờ."
"Tôi luôn cười như thế."
Hạ Trường Hàn nheo mắt nhìn quanh, nơi này môi trường thanh bình, phong cảnh đẹp, sau khi xác định không có nguy hiểm mới yên tâm tiếp tục bước đi.
Chỉ còn vài bước nữa là có thể rời khỏi Bách Vị Cư, Hạ Trường Hàn bước đi nhẹ nhàng, khi đi ngang qua một phòng riêng, cửa phòng đột ngột mở ra, một thanh niên chỉ mặc đồ lót bị đẩy ra ngoài.
Khi thấy mình sắp va chạm, Hạ Trường Hàn lắc hông né tránh linh hoạt.
Thanh niên ngã xuống đất không dám đứng dậy, bò đến cửa phòng, nằm sấp tại đó, run rẩy nói: "Chị Giản, xin tha cho tôi."
Hạ Trường Hàn nhìn thanh niên lưng trắng như ngọc túm cái quần lỏng lẻo, ý vị thâm trường nhìn về phía chị Giản mà anh ta nhắc đến.
Ôi chao, người đời bây giờ thật biết chơi.
Giản Nhất Huyền đứng ngược sáng ở cửa, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào thanh niên đang nằm trên đất. Cô cao lớn thẳng tắp, áp lực mà cô tạo ra rất lớn.
Thanh niên run rẩy co mình lại.
"Ai bảo cậu tới đây," Giản Nhất Huyền híp mắt, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.
"Không... không ai, là tôi ngưỡng mộ chị Giản, tìm hiểu được chị Giản đang ăn tại phòng này, lợi dụng cơ hội lẻn vào đây."
"Tôi cứ nghĩ đã không còn ai ngốc nghếch đến mức đưa người đến bên cạnh tôi nữa," Giản Nhất Huyền đá một cú làm thanh niên lật nhào, ra lệnh cho trợ lý: "Tìm ra chủ nhân của cậu ta."