Chương 13

Khi Giang Nam đánh chết boss, thở phào nhẹ nhõm, kéo Hạ Trường Hàn lùi vào trong sofa.

Hạ Trường Hàn nhận lấy quả dừa Giang Nam ném sang, đặt lên bàn trà, dìu bạn mình ngồi thẳng trên sofa, trịnh trọng gọi: "Chị em."

Giang Nam lần đầu tiên thấy Hạ Trường Hàn nghiêm túc như vậy, cô ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Trường Hàn: "Chị em cứ nói."

Hạ Trường Hàn thành khẩn nói: "Cậu có muốn giàu không?"

Giang Nam thở dài mệt mỏi, trượt người xuống, lười biếng nói: "Không hứng thú lắm."

Có một cô bạn quá giàu cũng không phải chuyện tốt gì.

Hạ Trường Hàn lại kéo cô bạn dậy, chuẩn bị nói chuyện phải trái với cô: "Tôi muốn quay lại làng giải trí."

Giang Nam ngồi xếp chân trên sofa: "Quay lại thì quay lại, cậu muốn quay lại làng giải trí thì những đạo diễn, nhà sản xuất kia không phải mang kiệu hoa, đánh trống khua chiêng mời cậu trở về sao."

"Hoàn toàn ngược lại, hôm qua tôi đã xin xỏ tất cả những đạo diễn và nhà sản xuất mà tôi biết, không một ai muốn cho tôi cơ hội cả."

Giang Nam ngạc nhiên một chút: "Họ bị mù mắt hả?"

Hạ Trường Hàn lắc đầu: "Tôi đã phạm phải Giản Minh, họ không muốn mạo hiểm làm mất lòng nhà họ Giản để giúp tôi."

Giang Nam xoa cằm: "Thằng khốn nạn đó có thế lực lớn đến vậy à, phải chăng mẹ nó sắp chết rồi, đến lượt nó tiếp quản tập đoàn Giản thị?"

Hạ Trường Hàn: "Không... mẹ anh ta vẫn tinh lực tràn đầy."

Cô vừa nói xong đã cảm thấy không đúng, lập tức sửa lại: "Sống rất khỏe."

Giang Nam không hiểu, nhíu mày: "Không phải chứ, tên khốn đó bây giờ cũng chỉ là một tên phú nhị đại, có tiền không có quyền, ai lại đi nể mặt."

Hạ Trường Hàn sờ sờ cổ: "Một thời gian trước tôi phơi bày anh ta, khiến dư luận xôn xao, Giản Nhất Huyền đã trực tiếp can thiệp để giúp anh ta dàn xếp sóng gió truyền thông."

Giang Nam bối rối gãi đầu: "Mẹ nó thật là bảo vệ con quá, mắt phải mù đến mức nào mới coi thằng đó là con trai."

Hạ Trường Hàn trong lòng thầm nghĩ đúng vậy, còn mắt mờ ăn quàng cả bạn gái cũ của con trai.

Giang Nam rất lo lắng cho Hạ Trường Hàn: "Truyền Thông Hoa Niên của nhà họ Giản thống lĩnh làng giải trí, cậu định làm sao để trở lại đây?"

Hạ Trường Hàn nắm lấy tay Giang Nam, "Quay phim mạng."

Giang Nam không thể tin được: "Cậu nghĩ đến loại đó à? Cậu định đi con đường hài kịch sao? Phải thận trọng lắm đấy chị em ơi, một khi trở thành diễn viên hài, muốn chuyển sang lĩnh vực khác sẽ khó lắm!"

Phim mạng trong thế giới này vẫn còn ở giai đoạn đầu, Giang Nam chỉ biết đến loại phim ngắn như "chủ tịch giả nghèo và cái kết".

Hạ Trường Hàn lắc đầu: "Không phải thế, phim mạng tôi muốn quay giống như phim truyền hình, nhưng sẽ được phát trên mạng."

Giang Nam không hiểu phim mạng và phim truyền hình khác nhau như thế nào, nhưng Hạ Trường Hàn cuối cùng đã thoát khỏi kẻ đáng ghét, muốn phát triển sự nghiệp, cô ấy là bạn thân của Hạ Trường Hàn, tất nhiên phải ủng hộ hết mình.

Giang Nam ngồi thẳng dậy: "Quay đi quay lại, tôi ủng hộ hai tay hai chân."

"Muốn giàu không?"

Câu chuyện lại quay trở lại điểm ban đầu, Giang Nam lập tức hiểu ra, vỗ ngực nhỏ của mình: "Tôi sẽ đầu tư cho cậu," cô ấy lôi tay áo, lẩm bẩm: "Ba mẹ tôi cho tôi tiền tiêu vặt hàng tháng, những năm này tích góp được khá nhiều, hai năm nay tiền lì xì cũng chưa tiêu, cộng lại, cộng lại, hai mươi triệu có đủ không."

Thành công rồi.

Hạ Trường Hàn lao vào ôm Giang Nam, hôn chặt vào má phúng phính của cô ấy hai cái: "Tình chị em ta biển hồ lai láng, vững như bàn thạch sáng hơn vàng!"

Giang Nam và cô đùa giỡn một hồi, cả hai cười nói vui vẻ rất lâu.

Trước khi Hạ Trường Hàn ra về, cô nghiêm túc nói với Giang Nam: "Tôi nhất định sẽ không để khoản đầu tư của cậu trôi sông đổ biển."

Giang Nam không quan tâm lắm: "Dù sao cũng chỉ là tiền tiêu vặt, mất hết cũng không sao."

Hạ Trường Hàn ôm chặt Giang Nam một cái, vẫy tay chào cô ấy, lái xe rời khỏi nhà Giang Nam.

Hạ Trường Hàn đi khắp nơi để gom vốn, còn thiếu hai mươi triệu để đạt mục tiêu năm mươi triệu.

Đêm khuya, Hạ Trường Hàn ngồi trước máy tính, ánh sáng xanh biếc chiếu trên khuôn mặt ảm đạm của cô, trông rất rùng rợn.

Cô thở dài một tiếng: "Nhiều lần vì tiền mà phải cúi đầu."

Hệ thống: "Ừ."

Hạ Trường Hàn: "Mi thở dài cái gì."

Hệ thống: "Tôi cũng thấy đau lòng cho cô."

Hạ Trường Hàn buồn bã nói: "Cúi đầu vì tiền còn hơn là dạng chân vì tiền."

Hệ thống: "..." không thể phản bác.

Một tuần trôi qua trong chớp mắt, Hạ Trường Hàn vẫn thiếu hai mươi triệu để đạt mốc năm mươi triệu, trong một tuần cô gần như không gom được đồng nào.

Trong lúc cô đang buồn bực, cô nhận được một email từ tập đoàn Hoa Niên.

Hạ Trường Hàn ngạc nhiên: "Tập đoàn Hoa Niên gửi email cho tôi làm gì?"

Hệ thống: "Chẳng lẽ Truyền Thông Hoa Niên muốn ký hợp đồng với cô?"

Hạ Trường Hàn cười khẩy: "Giản Minh làm sao có thể tốt bụng như vậy."

Hệ thống: "Biết đâu con trai cô đột nhiên biết tôn trọng người lớn tuổi."

Hạ Trường Hàn: "..."