Lời nói trong tiềm thức thốt ra khiến Phó Kỳ Chi lập tức tỉnh táo lại, hắn mím chặt môi không nói, khóe mắt lại chú ý đến biểu cảm của thiếu nữ
An Tố Tố ngẩng đầu thoáng nhìn vẻ mặt của người đàn ông, thu vào mắt nàng là góc nghiêng của hắn, nàng mỉm cười dịu dàng, đôi môi nhỏ hơi hé mở, trái tim Phó Kỳ Chi bỗng đập nhanh: “Đừng kêu muội như vậy. Huynh là người đã có thê tử, bị hiểu lầm cũng không tốt.”
Phó Kỳ Chi cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, cả mặt như lạnh đi, muốn nói gì đó, nhưng lòng lại mềm ra một chút khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ.
Hắn không khỏi ném toàn bộ sự thất vọng của mình lên công chúa tội nghiệp đang chờ đợi câu trả lời của hắn trong sân.
"Công chúa, mời ngài trở về. Chuyện này khi quay lại vi thần sẽ hướng hoàng thượng vấn tội. Mọi trách nhiệm sẽ do vi thần gánh chịu, danh tiết của công chúa sẽ không bị tổn hại."
Nói xong hắn bước vào phòng ngủ, mặc kệ tiếng ồn ào bên ngoài.
Nhìn thấy nam nhân mặc hỉ phục màu đỏ tươi kiên quyết quay người lại, Diệp Thanh Mai không khỏi hét lớn: "Kỳ Chi! Huynh thật sự muốn làm như vậy với ta sao?"
Nhưng cuối cùng nàng ta cũng không nhận được câu trả lời từ nam nhân, tiếng bước chân vang lên, một đám thị vệ đi tới trước mặt Diệp Thanh Mai, ra hiệu: "Công chúa mời."
Diệp Thanh Mai không cam lòng nhìn căn phòng vốn thuộc về mình.
Thiếu chút nữa... nàng cùng Phó Kỳ Chi sẽ thành thân, vì cái gì An Tố Tố lại xuất hiện!
Nàng quay về nhất định phải suy nghĩ kỹ biện pháp đối phó, nàng không thể để An Tố Tố tiếp tục như vậy!
"Hệ thống, tôi cần hào quang nữ chính."
[Được rồi~ Trừ 15.000 tích phân để có được mười lăm phút hào quang nữ chính~]
Diệp Thanh Mai chịu đau và mua hào quang, nàng ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy tích phân nhanh chóng biến mất, nếu An Tố Tố không xuất hiện vào lúc này, nàng đã giành được rất nhiều tích phân khi công lược nam chính, chứ không cần mua hào quang nữ chính đắt tiền như vậy!
Nàng trở về nhất định phải dùng hào quang này để khóc lóc kể lể một phen với hoàng thượng, sau đó là gϊếŧ An Tố Tố!
Bên này, An Tố Tố vẫn đang chìm đắm trong nghi vấn vì sao ta nói vậy mà hắn vẫn không ném ta ra ngoài, tại thời điểm nàng đang nghi hoặc đã bị nam nhân nhìn có vẻ thô lỗ nhưng thực ra lại rất dịu dàng đặt lên giường.
Đôi chân nhỏ trắng nõn như tuyết nhanh chóng bị lòng bàn tay ấm áp của nam nhân nắm lấy.
Những vết chai thô ráp ở lòng bàn tay ma sát với lòng bàn chân, lập tức chuyển sang màu đỏ.
Phó Kỳ Chi ý thức được động tác trở nên cẩn thận, lấy từ trong lòng ngực ra một đôi giày thêu đơn giản, chậm rãi nhẹ nhàng xỏ vào đôi chân kiều nộn của nàng.
An Tố Tố nghiêng đầu kéo kéo chân, nhưng mắt cá chân của nàng bị giữ lại khiến nang không thể cử động.
"Huynh đang làm gì thế?"
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến cùng với mùi hoa trà thơm ngát của thiếu nữ, Phó Kỳ Chi không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó cảm thấy buồn cười với bộ dáng của chính mình.