Hỉ phục ướt sũng bị gió lạnh thổi, hơi ấm còn sót lại trên cơ thể hầu như không còn nữa.
Trước đây lão đại phu chưa bao giờ nhìn thấy một vị tướng như vậy, trong mắt ông, Phó Kỳ Chi là vị tướng có khí phách, một người cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng và lãnh khắc, hắn chưa bao giờ có biểu tình như vậy. Bây giờ nhìn hắn giống như đã đánh mất thứ gì đó rất trân quý.
Lão đại phu lắc đầu, bước tới chỗ nữ tử mặc váy trắng đem chăn gấm đỏ thu vào đáy mắt.
Ông cau mày, nhìn vào đồng tử của nữ tử, rồi đưa tay ra bắt mạch cho nàng.
"Tướng quân, cô nương đây là bị làm sao?"
Đôi mắt của Phó Kỳ Chi dán chặt vào thiếu nữ đang say ngủ, nghe vậy cổ họng hắn không khỏi cảm thấy khô khốc.
"Nhảy sông..."
Quả nhiên, lão đại phu thở dài: "Lão phu vẫn có thể cứu được cô nương. Nhưng trong ngực nàng có nước, phải làm nàng nôn ra ngoài."
Nói xong, lão đại phu bước tới dùng thủ thuật ở trên người nữ tử, bỗng!
"Khụ khụ!"
Nữ tử vốn im lặng và gần như khó thở lập tức phun nước và ho lớn.
Phó Kỳ Chi đưa tay ra đỡ lấy cơ thể thiếu nữ, lòng bàn tay rộng rãi run rẩy dọc theo tấm lưng gầy gò của thiếu nữ để nàng tránh bị sặc.
"Lão phu sẽ kê một ít thuốc thương hàn, sẽ không có vấn đề gì, lần sau cần cẩn thận một chút, nếu tới muộn một chút, liền cứu không được."
Lão đại phu nói lải nhải, viết đơn thuốc rồi đưa cho.
Phó Kỳ Chi không còn nghe thấy lão đại phu đang nói gì nữa, hắn vô thức cầm lấy phương thuốc, nhưng ý thức của hắn dừng lại ở trên người thiếu nữ kiều mềm đang nép vào ngực hắn.
Nữ tử nhỏ nhắn yếu nhu nhược vào tựa vào ngực hắn, đầu ngón tay gầy gò trắng nõn nắm chặt vạt áo hắn, giống như cọng rơm cứu mạng người sắp chết đuối.
Khi nước phun ra, trên mặt nàng hiện lên một chút ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể tăng trở lại, hàng mi dài đang ngủ yên theo nhịp thở khẽ nâng lên hạ xuống.
Bộ dạng này làm sự hoảng loạn không thể giải thích được trong lòng Phó Kỳ Chi giảm bớt, hắn không khỏi vươn đầu ngón tay ra nhẹ nhàng kiểm tra hơi thở của thiếu nữ, sau khi xác cảm nhận được hơi thở yếu ớt và mỏng manh phả vào đầu ngón tay, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tướng quân! Không ổn." Quản gia vội vàng đi vào phòng ngủ, vội vàng nói: "Công chúa đến rồi."
Phó Kỳ Chi cau mày, dùng ánh mắt lạnh ra hiệu cho ông rời đi, sau đó nhẹ nhàng đặt thiếu nữ lên giường, chạm vào mái tóc hơi ẩm của nàng, hắn nhặt chiếc khăn lông đã đặt xuống trước đó, lau khô tóc cho nàng, sau đó đắp chăn, đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Tướng quân..." Nhìn vị tướng quân đang đi tới không nhanh không chậm, quản gia không khỏi thúc giục, theo hắn, nữ tử kia tuy rằng có mỹ mạo tinh xảo xinh đẹp, nhưng công chúa có quyền có thế, nữ tử kia không thể so sánh được. Đặc biệt là gả cho công chúa sẽ mang lại lợi ích cho tướng quân, ông hiện tại không được đắc tội.
"Chuyện này không cần lo lắng." Phó Kỳ Chi lãnh đạm liếc ông một cái, tuy hắn vẫn mặc bộ hỉ phục bị gió hong khô nửa chừng, nhưng khí thế chiến đấu và gϊếŧ chóc lại tỏa ra, bao quanh lấy hắn, không hề làm tổn hại đến sự lãnh lệ trên người hắn một chút nào.