Gã sai vặt ngẩng đầu nhìn người nữ tử xinh đẹp thuần khiết ngoài cửa có nụ cười tốt đẹp, không khỏi thở dài trong lòng, khó trách tướng quân vẫn chưa tiếp nhận hôn sự hoàng đế ban, nguyên lai là trong lòng có cô nương xinh đẹp như vậy...
Một ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu như ánh sáng khiến gã sai vặt không khỏi rùng mình, khi ngẩng đầu lên liền thấy đại tướng quân đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, tuy rằng trên mặt không có chút biểu tình, nhưng ánh mắt cực kỳ lãnh đạm vẫn khiến người ta phải kinh sợ. Gã sai vặt run rẩy, sợ hãi lùi lại một bước, cúi đầu xuống, không dám nhìn lại.
Phó Kỳ Chi thu hồi tầm mắt, cau mày lại, cảm thấy mình không nên xen vào việc của người khác, ai muốn nhìn nàng đều có thể nhìn nàng, dù sao... nàng cũng đã gả chồng.
Nghĩ tới đây, bàn tay nắm miếng ngọc bội không khỏi càng siết chặt hơn, hắn không biết tại sao nàng lại tìm đến hắn, chẳng lẽ là nàng sống không tốt sao? Hay...trong lòng nàng vẫn còn có hắn.
“Ngọc bội này vốn là bảo vật gia truyền được cha mẹ huynh trước khi qua đời tặng cho con dâu, hiện tại ta không nên giữ nó, nghe nói huynh sắp cùng công chúa kết hạ nhân duyên, ta nên trả nó về với chủ nhân thì thích hợp hơn."
Sự chờ đợi mơ hồ trong lòng hắn dần dần nguội đi cùng với giọng nói nhẹ nhàng và thanh tú của nữ tử, giọng nói vẫn trìu mến đến mức khi nghe thấy, hắn không khỏi muốn dỗ dành nàng thật cẩn thận và dỡ bỏ áo giáp của mình trước mặt nàng và đem trái tim của mình dâng lên.
Nhưng nội dung lập tức làm Phó Kỳ Chi nháy mắt đóng băng nửa người, như thể rơi vào một dòng suối lạnh cao 9 thước.
Hắn muốn nói...
Tại sao nàng không thể nhớ hắn dù chỉ một chút?
Phó Kỳ Chi mỉm cười, với một nụ cười lạnh nhạt, và con ngươi cẩn thận đánh giá nữ tử: "Một khi đã như vậy, đa tạ lòng tốt của muội, nhưng hiện tại ta đã có hôn ước ở trên người. Ta hy vọng từ nay về sau muội không cần đến tìm ta nữa, để tránh thê tử của ta hiểu lầm."
Gã sai vặt kinh ngạc ngẩng đầu lên, chẳng phải tướng quân vẫn chưa đồng ý hôn sự cùng công chúa sao?
Nữ tử mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp và xinh đẹp, nàng đưa tay lên vén lấy mái tóc đen xõa xuống một bên mặt, vén ra sau vành tai nhỏ như ngọc.
"Được rồi, ta hiểu rồi, ta sẽ không tới nữa, huynh yên tâm."
An Tố Tố nói xong, quay người rời đi không chút lưu luyến, thân hình mảnh khảnh giống như cây liễu mùa hạ, khiến những nam tử đi ngang qua nàng không khỏi ngơ ngác nhìn.
Phó Kỳ Chi nheo mắt lại, kiên quyết nhìn nữ tử quyết đoán vừa rời đi, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không rõ, nắm lấy ngọc bội trong tay khiến đầu ngón tay trở nên trắng xanh, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất của nữ tử, rũ mắt hồi lâu hắn mới mở tay ra nhìn miếng ngọc bội tinh tế.
Ngọc bội này vốn dĩ là mẫu thân hắn đưa cho Tố Tố, lúc đó hắn là tiểu tử nghèo nhất thôn nhưng lại có được vị hôn thê xinh đẹp nhất thôn, lúc đó hắn hận không thể cho nàng những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Sau khi được cha mẹ đồng ý hôn sự, hắn vui mừng đến mức vội vàng đưa ngọc bội cho Tô Tố, điều đó đại biểu An Tố Tố nàng là người nhà họ Phó, là thê tử tương lai của hắn.
Nhưng bây giờ, mối liên hệ duy nhất đã bị chặt đứt.
Phó Kỳ Chi cong cong khóe môi xoay người hồi phủ.
“Trả lời một lá thư, đưa vào cung, nói là ta đồng ý hôn sự.”