Đôi mắt của nam nhân tối tăm và sâu thẳm, khí chất lạnh lùng khiến những người quỳ trên mặt đất vốn đã run rẩy không dám nói lại càng sợ hãi và run rẩy hơn.
"Chuyện vừa rồi phát sinh ở trong cung, muội không nên giải thích một chút sao?"
Nam nhân bình tĩnh hỏi.
Được rồi, đây là hắn đến tra hỏi nàng, hiện tại hắn đã biết, nàng nên dùng bản tính hung ác của mình để khiến nam nhân đuổi nàng đi, dù sao nàng cũng đã giúp nguyên chủ tẩy trắng rồi.
"Ta không có gì để giải thích."
Thiếu nữ nói rất kiên định, không hề dịu dàng và tinh tế như giọng nói của nàng.
"Vậy sao?"
Nam nhân bình tĩnh nói: "Độc trong chén trà..."
"Là ta chính mình hạ ."
An Tố Tố đơn giản cũng không tránh thoát, nàng ngạnh cổ nhìn ánh mắt lạnh của nam nhân, nam nhân căng thẳng cằm lãnh lên, lông mày nhô lên, khiến hắn trông rất dữ tợn.
“Chính muội hạ độc…”
Nam nhân vốn là muốn xác nhận sự thật nhưng giờ phút này lại nghe thấy điều đó từ miệng thiếu nữ, trong lòng cảm thấy tức giận và khó chịu.
"Muội thực sự muốn chết sao?"
Giọng nói gay gắt của nam nhân khiến đôi mắt thiếu nữ lập tức ươn ướt, đôi mắt dính nước vừa ướt vừa mềm mại, đặc biệt là vẻ bất bình ẩn chứa trong đó khiến nam nhân lập tức cứng đờ.
"Tố Tố..."
Vị tướng quân trẻ có chút hoảng hốt, mặc dù lạnh lùng, cứng nhắc và nghiêm khắc với thuộc hạ, nhưng điều duy nhất hắn không muốn nhất chính là An Tố Tố khóc, trước đây mỗi khi tiểu tổ tông khóc, hắn liền ước dâng trái tim mình cho nàng, làm nàng đừng khóc.
“Huynh quát ta.” Giọng nói của thiếu nữ mang theo kiều nộn khóc nức nở, đôi mắt nàng bắt đầu rơi những hạt đậu vàng xuống, lập tức dập tắt cơn tức giận trong lòng nam nhân.
"Là lỗi của ta, là ta sai. Đừng khóc, tiểu tổ tông, muội chính là tổ tông của ta." Nam nhân mấp máy môi, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên khóe mắt thiếu nữ.
Đầu ngón tay thô ráp vạch một vết đỏ trên làn da mỏng manh khóe mắt, nam nhân lặng lẽ rút tay lại.
Thật mỏng manh.
Nam nhân thở dài, cảm thấy bất lực, dù có tức giận cũng không thể giận nàng, huống chi hiện tại tâm hắn đã mềm. "Vậy muội hứa với ta, lần sau xảy ra chuyện như thế này thì đừng tự hạ độc chính mình. Nếu muội hạ độc ta, ta vẫn khỏe mạnh và chất độc cũng không làm hại được ta."
An Tố Tố nghe được lời này không còn muốn khóc nữa, vốn dĩ nàng định làm một kẻ khóc lóc vô cớ để nam nhân đuổi nàng đi, nhưng không ngờ nam nhân lại nói ra lời này...
Những nô bộc quỳ trên mặt đất không thể tin được những gì mình nghe thấy, đại tướng tướng luôn lãnh lệ này khi nào mà có bộ mặt này, ôn nhu dỗ dành cô nương một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn, còn bảo giai nhân hạ độc hắn?
Mọi người đều hâm mộ An Tố Tố vận khí tốt, khi được đại tướng quân sủng ái.
"Vậy huynh buông ta ra, ta phải đi." An Tố Tố vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi cánh tay của nam nhân.
Nàng không thích ứng khi luôn ở trong vòng tay của nam nhân, nhất là khi hơi thở lạnh lẽo và nhiệt độ l*иg ngực cực nóng của nam nhân truyền qua một lớp quần áo mỏng.
Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài 💞