An Tố Tố cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, trên khuôn mặt mềm mại có chút kiều diễm.
Diệp Thanh Mai không khỏi choáng váng trước vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, khi tỉnh táo lại, nàng ta biết An Tố Tố phải bị diệt trừ, nếu không nhan sắc của bạch nguyệt quang chắc chắn sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng Phó Kỳ Chi.
Nàng ta tính toán định đưa cho An Tố Tố chén có thuốc nói thật khi bưng trà đến, rồi kêu người gọi Phó Kỳ Chi từ chỗ lão hoàng đế đến, sau đó chọc thủng màn biểu diễn của An Tố Tố trước mặt mọi người.
Một nữ nử đã bị cưỡиɠ ɧϊếp mà dám cùng ta đoạt nam nhân, nếu yên ổn ở nơi tồi tàn nhỏ bé đó thì tốt, nhưng nếu dám xuất hiện cản trở ta, vậy thì đừng trách ta.
Diệp Thanh Mai mỉm cười với An Tố Tố, trong chốc lát hai người nhìn nhau, bầu không khí rất tốt.
Phó Kỳ Chi, người được gọi vào cung, đang quỳ trên sàn, lưng thẳng với vẻ mặt điềm tĩnh, không chút gợn sóng.
Nam nhân mặc long bào đưa lưng về phía hắn, chắp tay sau lưng, hoàn toàn không để ý đến động tác của hắn.
"Ngươi muốn từ hôn? Bây giờ chuyện đã xảy ra, ngươi cho rằng trẫm có thể đồng ý sao? Lời nói của thiên tử không có khả năng thu hồi lại. Hơn nữa, bây giờ ngươi nghe xem người trong thiên hạ nói gì về Thanh Mai. Nếu ngươi không cưới nàng chính là hủy hoại nàng!”
Bang một tiếng, đồ sứ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, vài mảnh nhỏ văng vào một bên mặt của Phó Kỳ Chi, gây ra một vết cắt nhỏ, máu lập tức chảy ra.
Phó Kỳ Chi không né tránh, mặt cũng không động, chỉ trầm giọng nhàn nhạt nói: "Cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, thần... không thể để cô phụ nàng."
(*Cô phụ: bỏ rơi)
Khi hắn nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn có chút ôn nhu, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng dãn ra.
"Ha! Vậy là ngươi định cô phụ nữ nhi của trẫm vì một dân nữ sao?"
Hoàng Thượng quay người lại cười như không cười nhìn hắn.
"Hiện tại ngươi là một tay trẫm đề bạt lên vị trí tướng quân, nhưng trẫm cũng có thể đề bạt một vị tướng quân khác, ngươi biết không?"
"Thần biết."
"Nếu như ngươi nghe lời gả cho Thanh Mai, cái kia dân nữ gả cho ngươi cũng được, nhưng nàng chỉ có thể làm thϊếp, nữ nhi của trẫm không thể bị người khác chê cười."
Phó Kỳ Chi hơi rũ lông mi xuống, một lúc sau mới ngước mắt lên nói: "Nàng ấy là người mà cả đời này thần muốn lấy làm thê tử, thần chỉ muốn lấy một mình nàng, vậy nên thần khó tuân theo mệnh lệnh."
Hoàng thượng nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngươi đây là kháng chỉ?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên đóng băng khi nghe những lời này, Phó Kỳ Chi đương nhiên biết nếu hắn không đồng ý sẽ xảy ra kết cục gì, hắn sớm đã nghĩ đến điều này rồi.
Vừa lúc hắn không chút do dự nói đúng vậy, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói sắc bén của thái giám: "Hoàng thượng không ổn! Công chúa điện hạ ngất rồi!"
Lúc này công chúa điện hạ bị ngất xỉu đang ngồi đó giả một bộ tỷ muội tình thâm với An Tố Tố.
"Tố Tố cô nương, mau nếm thử. Đây là loại trà cống phẩm ngon nhất Tây Vực."
Nhìn thấy An Tố Tố cầm lên uống một ngụm lớn, Diệp Thanh Mai hơi cong môi.
Theo cử chỉ khó hiểu của thị nữ ngoài cửa, Diệp Thanh Mai giả vờ không quan tâm và bắt đầu nói chuyện.
"Đúng rồi, Tố Tố cô nương đã thành thân chưa?"
Vì An Tố Tố đã bị bán cho tên nhà giàu mới nổi nên chắc chắn nàng ta đã bị mất trinh tiết.
Đúng như dự đoán, An Tố Tố tỏ ra do dự, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, phun ra một ngụm máu trong khi nhịp tim của Diệp Thanh Mai đập tăng tốc khi chờ đợi câu trả lời.
Một ngụm máu tươi phun ra vừa nhanh và vừa khẩn trương, Diệp Thanh Mai ngẩn người khi khuôn mặt của nàng ta vấy bẩn, trước khi nàng ta kịp phục hồi, đôi mắt nàng ta đã mờ đi, nam nhân mà nàng ta khao khát thì có vẻ mặt lạnh và ôm An Tố Tố bất tỉnh trong lòng ngực.