"Muội đi đâu."
An Tố Tố ngẩng đầu khẽ mỉm cười, đôi môi nàng tái nhợt trông có chút sinh động.
"Ta đương nhiên phải trở về tìm phu quân, nếu không hắn sẽ lo lắng."
An Tố Tố biết, nếu nàng nói như vậy thì Phó Kỳ Chi chắc chắn sẽ buông nàng ra.
Quả nhiên, nam nhân thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng, An Tố Tố cười nhạt, đang định đứng dậy xỏ giày thì bị nam nhân ấn lấy bả vai, đẩy xuống giường.
"Đợi hạ sốt rồi về. Nếu muội không yên tâm ta sẽ phái ám vệ truyền tin cho phu quân của muội."
Tay đặt trên bờ vai mảnh mai của thiếu nữ khiến Phó Kỳ Chi cau mày, cho dù lúc này nàng làm bộ không thèm để ý thân hình gầy gò của mình thì cũng khiến Phó Kỳ Chi cảm thấy đau lòng đến mức gần như muốn đánh chết con người trước đây của mình.
An Tố Tố đang bị ấn nằm xuống, có chút bối rối về tình hình hiện tại.
Nàng cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của nam nhân, ngập ngừng nói: "Nhưng ta nhớ phu quân, ta muốn trở về gặp hắn, huynh buông ra..."
"Tố Tố."
Lời còn chưa dứt, đã bị nam nhân cắt ngang, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy cảm xúc mãnh liệt và phức tạp, trong nháy mắt liền biến mất.
"Thực xin lỗi……"
An Tố Tố mở to mắt, nàng không ngờ nam nhân lại có phản ứng như vậy?
Giây tiếp theo, tầm nhìn của nàng tối sầm lại, nàng bị nam nhân ôm trong lòng ngực, l*иg ngực ấm áp và vững chắc cùng với nhịp tim đều đặn gần như xâm nhập vào người nàng khiến nàng cũng cảm nhận được.
"Đừng rời xa ta, ta không thể mất muội nữa."
Phó Kỳ Chi ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực, như thể nàng là tất cả đối với hắn.
Nếu lúc này hắn để thiếu nữ rời đi, hắn sợ nàng sẽ tự sát.
Hắn không thể chịu nổi kết cục như vậy, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng trên sông lúc trước, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng đau đớn xé rách, như thể thế giới đột nhiên tối tăm không phương hướng.
"Huynh, huynh buông ta ra trước đã."
An Tố Tố bị ôm chặt không khỏi giãy giụa, nhưng cái ôm của nam nhân càng ngày càng chặt hơn.
"Tố Tố, gả cho ta."
An Tố Tố mở to mắt, nàng ngừng giãy giụa, hơi thở ấm áp của nam nhân truyền đến chiếc cổ thanh tú của nàng, cảm giác ngứa ngáy xâm nhập khiến nàng co rúm người lại.
“Tố Tố,” nam nhân nhẹ nhàng thì thầm, sau đó là một nụ hôn cháy bỏng lên chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ.
"Huynh buông ta ra."
Giọng nói của thiếu nữ có chút lạnh lùng, thành công khiến Phó Kỳ Chi dừng lại, hắn từ từ buông thiếu nữ trong lòng ngực ra, hắn nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt đen của thiếu nữ.
"Huynh sắp thành hôn, đừng làm loại chuyện này, khiến người khác hiểu lầm."
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ kèm theo động tác đẩy ngực nam nhân ra.
"Phu quân của ta...Ô!"
Lời còn chưa dứt, môi của thiếu nữ đã bị ngậm lấy, thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay to đã đặt lên chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, môi lưỡi càn quét ngang ngược không chút dè dặt.
An Tố Tố trợn tròn mắt, nàng không khỏi dùng nắm đấm hồng hồng đánh vào bộ ngực rắn chắc của nam nhân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ mơ hồ.
Tuy nhiên, nam nhân vẫn không dao động, dùng đầu lưỡi thô ráp liếʍ khóe miệng thiếu nữ, sau đó dùng bàn tay to nắm chặt hai tay thiếu nữ trước cố định ngực.
Mãi đến khi buông thả hồi lâu, hắn mới hôn lên đôi môi hơi sưng tấy của thiếu nữ rồi mới buông nàng ra.
"Huynh!"
Hai tay An Tố Tố vừa được thả ra, nàng nhanh chóng dựa vào mép giường, toàn bộ miệng và lưỡi đều đau rát, sau đó nhìn Phó Kỳ Chi một cách hung dữ.