Một lúc sau ám vệ lại nói thêm: "Bởi vì chuyện này, cha mẹ Tố Tố tiểu thư yêu cầu nàng phải trả giá bằng mạng sống của mình, cho nên Tố Tố tiểu thư đã trốn thoát vào đêm khuya và đến đây..."
"Cho nên, muội đến tìm ta trong lúc muội tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, lại phát hiện ta sắp thành hôn phải không? Tố Tố."
Hai chữ cuối cùng nói ra như giọng lẩm bẩm nhẹ nhàng, Phó Kỳ Chi nhìn thẳng vào thiếu nữ đang ngủ yên bình trong vòng tay mình, trái tim như đang bị xé nát.
"Muội vì cái gì, không nói cho ta biết."
"Cho nên muội cảm thấy trên thế giới này không có gì đáng lưu luyến phải không...?"
Cổ họng Phó Kỳ Chi nghẹn lại, hắn không thể tưởng tượng được thiếu nữ mảnh khảnh sau khi bị cầm tù đã trải qua những gì. Nàng sẽ cảm thấy bất lực, hoảng sợ và sợ hãi đến nhường nào, trước đây ngay cả động vật nàng cũng không dám gϊếŧ, rốt cuộc nàng có bao nhiêu dũng khí mới hạ quyết tâm gϊếŧ người, sau đó trốn thoát và tìm thấy hắn với hy vọng, nhưng lại bị hắn đẩy xuống vực sâu.
"Tướng quân!"
Ám vệ không dám tin tưởng nhìn nam nhân.
Phó Kỳ Chi, nam nhân giống như thần này, đã lập được vô số chiến công vĩ đại trên chiến trường, chịu nhiều vết thương, nhiều lần ở quỷ môn quan suýt chết, nhưng cũng chưa bao giờ thấy hắn khóc một lần vì đau đớn.
Mà bây giờ, nam nhân giống như thần đó đang khóc.
"Tố Tố..."
Những giọt nước mắt lớn rơi trên má trắng nõn mềm mại của thiếu nữ, hắn đưa tay xoa má thiếu nữ, dùng ngón tay run rẩy lau đi nước mắt.
"Thực xin lỗi……"
An Tố Tố đang ngủ say trong mộng thỉnh thoảng cảm nhận được vài tiếng thì thầm bên tai, ở trong mộng nàng giống như bị ném xuống vách đá, xung quanh là tiếng ồn ào, khiến nàng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh và mở hai mắt ra.
Đập vào mắt vẫn là tấm rèm sa màu đỏ, nàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bầu trời hơi vàng, đã là hoàng hôn rồi.
An Tố Tố cử động thân thể, lại phát hiện đầu óc choáng váng.
Cử động này đã đánh thức Phó Kỳ Chi, người đang dựa trên đầu giường.
"Tỉnh rồi? Muội có muốn uống nước không?"
An Tố Tố nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt không chút biểu tình.
Dù sao thì hắn nhất định sẽ đuổi nàng đi, bởi vì phía trước nàng đã nói như vậy.
An Tố Tố rũ mí mắt, chờ đợi lời nói ác độc của nam nhân, trong lòng nghĩ cách đáp trả sao cho công kích hơn.
Nhưng khi trán cảm thấy ấm áp, An Tố Tố giật mình ngước nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nam nhân.
Phó Kỳ Chi rút tay ra khỏi trán thiếu nữ, lại đặt lên trán mình và cau mày một lúc.
“Sao vẫn chưa hạ sốt”
"Ngủ lâu như vậy chắc là đói bụng rồi. Trước tiên ăn chút gì đi."
Phó Kỳ Chi định xoay người đi ra ngoài.
“Không cần, muội sẽ đi ngay.”
An Tố Tố vén chiếc chăn bông màu đỏ lên chuẩn bị bước xuống đất. Tuy nhiên, nam nhân đã quay lại nắm lấy cổ tay nàng.