Một nữ nhân không quan tâm đến ngươi, ngươi hà tất ...
Dù nghĩ như vậy nhưng Phó Kỳ Chi vẫn hầu hạ nàng, cúi người xuống lặng lẽ xỏ đôi giày cho thiếu nữ, lúc này ai có thể ngờ đến đại tướng quân uy danh truyền xa với đôi bàn tay to vấy vô số máu trên chiến trường lại thực sự sẽ xỏ giày cho một nữ tử mảnh mai?
Sau khi Phó Kỳ Chi xỏ giày cho thiếu nữ, hắn buông chân nàng ra, trong phòng im lặng hồi lâu.
Gió thổi vào tấm màn lụa , An Tố Tố không khỏi hắt hơi, nàng xoa mũi, quơ quơ chân nói: “Nếu không có chuyện gì thì muội đi trước.”
"Muội đi đâu?"
Phó Kỳ Chi thấp giọng hỏi, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, tư thế vẫn quỳ một gối, đôi mắt tối đen cùng con ngươi khó hiểu đập vào mắt An Tố Tố.
“Đi tìm phu quân sao?”
Phó Kỳ Chi cười, có chút mỏng lạnh hoặc có chút giễu cợt, đôi mắt nheo lại có vài phần lạnh lẽo.
An Tố Tố cười nhẹ, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, trở về tìm phu quân. Muội nhớ hắn.”
Cổ họng Phó Kỳ Chi khô khốc, nhếch lên môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như sương.
Một lúc sau hắn mới cười và nói: "An Tố Tố, muội còn lương tâm không?"
Hắn rất muốn hỏi nàng tại sao không đợi hắn, tại sao nàng lại gả chồng, và... tại sao nàng lại nhảy xuống sông, là vì nàng sống không tốt, hay là trong nàng vẫn còn có hắn.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn lại phát hiện mình không thể hiểu được nàng nữa, rõ ràng nàng vẫn luôn mềm mại như vậy, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi, nhưng những lời nàng nói lại khiến người ta tổn thương như vậy.
Rõ ràng nàng là người sai trước và là người thành thân trước.
“Nếu không có lương tâm, thì muội sẽ chết sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ mang theo nụ cười nhẹ, như thể nàng không hề buồn bã khi vị hôn phu của mình sắp cùng một nữ nhân khác thành thân.
"Muội……"
"Tại sao muội lại nhảy sông tự sát..."
Cuối cùng, Phó Kỳ Chi vẫn truy hỏi, vị tướng quân trước đây luôn quyết đoán trong việc gϊếŧ chóc, bây giờ thậm chí còn hỏi những câu hỏi giật gân.
An Tố Tố thu hồi nụ cười, ánh sáng mỏng manh chiếu vào đôi má trắng nõn của nàng.
"Chính là muội không cẩn thận ngã xuống."
Phó Kỳ Chi chắc chắn không tin lời nói này, vừa định hỏi tiếp thì đã nhìn thấy nữ tử đi về phía trước, nở nụ cười dịu dàng: “Đã đến lúc muội phải trở về rồi, nếu không phu quân của muội sẽ lo lắng.”
Phó Kỳ Chi nheo mắt lại, đầu ngón tay giật giật, đứng sang một bên nhìn thân hình mảnh mai đang định mở cửa của thiếu nữ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
"Muội yêu hắn sao?"
Trong lời nói trầm thấp ẩn chứa một chút mong đợi.
An Tố Tố giữ chặt cửa, ánh nắng ấm áp tràn vào. Nàng quay người mỉm cười, đôi mắt nhìn lên.
"Đương nhiên, muội rất yêu hắn."
Sau khi nghe những lời này, Phó Kỳ Chi hoàn toàn nắm chặt bàn tay, đôi mắt hơi nhắm lại, trong lòng như có thứ gì đó vỡ vụn, văng ra rất xa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng bên tai ngày càng xa dần, ngày càng mờ nhạt.
Có lẽ sau lần này... chúng ta thật sự sẽ không gặp lại nữa.
Nam nhân hoàn toàn thả lỏng, mở con ngươi tràn đầy lãnh đạm và hờ hững, đường nét khuôn mặt tuấn tú có chút thờ ơ.
Thị nữ ngoài sân đột nhiên hô lên: "A! Cô nương!"