Chương 8: Thiếu gia nhà giàu và cô gái nghèo 8

Tô Lê đi dạo một vòng khách sạn, thì đã cảm thấy mất hứng thú.

Khách sạn Will là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố, nổi tiếng nhất thành phố A với vườn hoa trên không, vừa hay nó ngay bên cạnh nơi tổ chức tiệc.

Tô Lê đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, nhìn xung quanh toàn là hoa cỏ quý hiếm, không tự chủ mà mỉm cười, [ đúng là đẹp thật, cũng không biết là đã dồn hết bao nhiêu tâm sức vào đây rồi.]

[ Nghe nói đây là do người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tống là ông Tống xây vì vợ của ông ấy.] 2333 như một đoá hoa hồng xinh đẹp bay đến, nghiêm túc nói.

[Ồ] Tô Lê cảm thấy có chút hứng thú, [tôi xem trong cốt truyện gốc, ông Tống là một người rất nghiêm khắc, thế mà lại có một phương diện khác lãng mạn vậy sao? ]

[ Thật ra lúc còn trẻ ông ấy là một người rất lãng mạn, là một thiếu gia nổi tiếng đa tình, nhưng vợ ông ấy mất sớm, làm cho ông ấy thay đổi giống như bây giờ.] 2333 giải thích nói, tình cảm con người phức tạp, nó là hệ thống cũng không có cách nào giải thích được.

Tôn Lê khẽ nhìn xuống đưa tay sờ cây hoa có tên là “Chu Nhan” ở bên kia. Trong lúc đó, hàng loạt ký ức ùa về, cô bừng tỉnh nhớ tới lúc bản thân vẫn là một người rất tầm thường.

Cô khẽ thở dài, hạ giọng nói một câu: “Nhất nhân gian lưu không được, chu nhan từ kính hoa từ thụ.”

“Cô An? ” đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau.

Tô Lê phục hồi lại tinh thần, quay người lại, sững sờ.

Trước mặt là một anh chàng cao to tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt màu xám giống như là lai thêm dòng máu của người Châu Âu, anh mặc dù đang mỉm cười, lại làm bản năng Tô Lê cảm nhận được sự nguy hiểm.

[2333! Đây là ai!đây là ai!đây là ai]

[Chủ nhân hãy bình tĩnh, đây à Tống Đình Dịch, chủ nhân của bữa tiệc, anh họ của nam chính] 2333 xông lên trấn an một hồi.

[Tại vì sao ngươi không nói cho tôi biết có người tới gần!] Tô Lê hiện tại giống như một con mèo đang xù lông, tuy rằng bề ngoài nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng bên trong nội tâm gào thét như điên.

[Chức năng quan sát đã bị hệ thống thu hồi rồi, hiện tại không có cách nào thay đổi] 2333 giải thích với một giọng điệu có chút ấm ức.

Tô Lê không còn gì để nói, cũng không thể trách 2333, dù sao cũng là do cô ấy thực hiện nhiệm vụ lần trước thất bại dẫn tới không có cách nào giám sát sự vật xung quanh mình, cô ấy không khỏi có chút chán nản mà chớp chớp mắt]

Tống Đình Dịch tiến lên một bước, từ trong đôi mắt màu xám dường như có thể nhìn ra được một chút lo lắng trong đó: “Cô An, em không sao chứ?”

Tô Lê âm thầm lấy lại tinh thần : “Không sao ”, nhìn về phía anh cười nhẹ, nghi ngờ hỏi: “Anh là?”

“Thật xin lỗi, quên giới thiệu rồi, anh là Tống Đình Dịch.”

Tô Lê nhìn về phía anh gật đầu mỉm cười : “Chào anh Tống”.

“Cô An không cần phải khách sáo như thế đâu, không chừng qua một thời gian nữa, chúng ta lại trở thành người một nhà.” Tống Đình Dịch nói: “Như thế này đi anh kêu em là tiểu Nguyệt được không, em cũng có thể gọi trực tiếp tên của anh.”

[Tại sao lại muốn gọi tôi là tiểu Nguyệt, làm tôi lại nhớ đến Thẩm Đình Xuyên. QAQ] Tô Lê bĩu môi, có những thứ trải qua trên thế giới có khả năng sẽ thành bóng ma trong cuộc đời của cô ấy. Đặc biệt là, không biết vì sao, cô cảm giác Tống Đình Dịch và Thẩm Đình Xuyên đặc biệt giống nhau. [2333, người này thật sự không phải Thẩm Đinh Xuyên sao? ]

Lúc này 2333 đã bay đi rất xa rồi, nó trốn ở phía sau một đoá hoa, nhỏ giọng, [tôi cũng không biết nữa… Ký chủ tôi có chút sợ.]

[Ngươi sợ cái lông á, ngươi chỉ là một cái trí não làm sao có loại cảm xúc sợ này! ] Tô Lê bất lực dâng trào, lẽ nào trí não của cô ta tiến hoá rồi à?

[Ký, ký chủ, tôi cảm thấy cô vẫn nên tuỳ ý cùng Tống Đình Dịch nói chuyện vài câu đi, hắn ta cứ luôn mỉm cười nhìn cô…] 2333 dùng cánh tay người máy chỉ chỉ.

[QAQ]

“Anh Tống, vườn hoa này thật là đẹp, ông của anh lúc đó chắc là tốn không ít tiền nhỉ.”Tô Lê vừa nói dứt lời đã có chút hối hận, lời đã nói ra rồi còn có thể thu hồi không…

“Không phải là vấn đề tiêu bao nhiêu tiền, nhưng mà vườn hoa này bây giờ là của tôi rồi, nếu như em An thích thì vừa hay anh tặng em được không”Tống Đình Dịch mỉm cười , nói.

What?