Trong lúc Tống Đình Dịch suy nghĩ muốn an ủi đôi câu, thì lại bị Tô Lê kéo lấy tay áo, đôi mắt đen nhánh của cô mở to, có chút không tin mà nhìn về phía trước, dường như trong ánh mắt còn có chút phấn khích. Nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy Tống Nam Phong và Phùng Thiên Thiên vừa có chút tranh chấp với nhau đã miễn cưỡng mà hôn nhau.
“Em không quan tâm sao?” Tống Đình Dịch thấy cô không chỉ không xấu hổ vì tức giận ngược lại còn mang theo ý cười trên mặt, cảm thấy có chút hoài nghi.
“Quan tâm cái gì?” Tô lê nghiêng đầu nhìn anh, dường như không rõ ý nghĩa trong lời nói của anh.
“Đừng nói với anh, em không biết chuyện nhà họ Tống cùng nhà họ An liên hôn đấy.” Tống Đình Dịch nhíu mày, chậm rãi nói.
“Biết thì sao, who care.” Tô Lê khẽ cười một tiếng, đôi mắt ướŧ áŧ liếc qua anh một cái, chẳng hề để ý đến.
Tống Đình Dịch bị cái liếc nhìn của cô khiến cho lòng anh tê dại, anh đã từng gặp rất nhiều người đẹp, trong sáng diêm dúa đáng yêu nóng bỏng trí thức lễ nghĩa tâm cơ, nhưng chưa thấy Tô Lê như thế. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy trong lòng một âm thanh bảo anh ra bắt chuyện cùng cô. Vì thế lúc sau khi thấy cô ở vườn hoa, anh cũng giả bộ tình cờ mà đi vào theo, sau đó anh nhìn thấy cô có diện mạo khác với người thường.
Có một lời nói như thế này, khi một người đàn ông cảm thấy người phụ nữ này đặc biệt, do anh ấy đã động lòng.
Tống Đình Dịch sống hai mươi tám năm, đối với tình yêu từ trước đến này thì xin thứ lỗi vì năng lực kém, anh tự ràng buộc và kiềm chế, anh nhiệt tình làm việc, tham vọng của anh là khiến Nhà họ Tống sáng lập ra một đỉnh cao khác ở trên tay anh. Mà tình yêu, sẽ là một trở ngại trên con đường sự nghiệp của anh.
Anh vẫn cho là như vậy.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thấy điều đó không ổn.
Mãi đến khi nãy.
Anh đưa tay che ngực, tim đập hơi nhanh. Anh nhìn bên mặt tinh xảo của Tô Lê, đột nhiên muốn hôn lên. Đây là thích sao, đây là tình yêu sao. Cảm giác cũng không hề tệ a, thậm chí, còn vô cùng tốt.
Ma pháp sư Tống Đình Dịch độc thân hai mươi tám năm, đã động lòng.
Nếu như người bạn trời đánh của anh biết chuyện này, không biết sẽ chế giễu anh như thế nào đây. Nhưng nếu nói đối phương là Tô Lê, bị chế giễu vài câu cũng không thành vấn đề. Tống Đình Dịch thầm nghĩ.
Đợi đến khi Tống Phong Nam dụ dỗ được Phùng Thiên Thiên rồi, Tống Đình Dịch vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa của mình.
“Tống tiên sinh?” Tô Lê vẫy tay thăm dò trước mặt anh, lại bị Tống Đình Dịch một phen bắt được.
Anh bắt lấy cái thứ mảnh khảnh mềm mại không xương kia trong tay, trong lòng rối bời, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc: “Vừa mới nói xong, Tiểu Nguyệt Nhi phải gọi anh là Đình Dịch.”
[ Tiểu Nguyệt Nhi? ] Tô Lê bỗng trợn tròn hai mắt.
[ Ký chủ, hẳn anh là nghĩ thật lòng mà theo đuổi cô ]2333 nói.
“Tiểu Nguyệt Như? Em lúc nào cũng ngẩn người nhỉ.” Tống Đình Dịch hơi nhíu mày lại, không lẽ cô vẫn còn quan tâm tới Tống Phong Nam, chỉ là vì thể diện mà mới giả bộ không thèm để ý đến dáng vẻ chút nào sao?
“Không có, không có gì.” Tô Lê âm thầm rút lại bàn tay đang bị nắm chặt, sau đó nhoẻn miệng cười với anh: “Thời gian cũng chênh lệch lắm, Tống tiên sinh không vào sao?”
“Đình Dịch, gọi là Đình Dịch.” anh xoa ngón tay một chút, trong lòng có chút nuối tiếc, nhưng vẫn kiên quyết yêu cầu cô đổi lại xưng hô.
“Đình Dịch.” Tô Lê có phần bất đắc dĩ, cô hiện tại không sợ anh. Quả nhiên không phải Thẩm Đình Xuyên a… Anh ấy sẽ không lộ ra loại biểu cảm dịu dàng này đâu.
“Thời gian thực sự không chênh lệch lắm, chúng ta vào thôi.”
Tống Đình Dịch thấy mục đích đã đạt được, liền thuận theo ý kiến lúc trước của cô.
Tô Lê gật đầu: “Đi thôi.”