Quyển 1 - Chương 4: Bá đạo thúc thúc, cầu sủng nhẹ!

Tô Uẩn nhìn Lam Hiểu Nhu đứng cách mình không xa, người như vậy kết giao hẳn là cũng không tệ lắm đi.

Nghĩ như vậy, Tô Uẩn liền gật gật đầu với Lam Hiểu Ngu , “Thiên kim Lam Thị, Lam Hiểu Nhu, nghe danh đã lâu.”

Lam Hiểu Nhu chỉ mới gặp Tô Uẩn vài lần trong yến hội, lúc nhìn thấy cô từ trên xe xuống, vẫn có chút không chắc chắn.

Sau khi tiến lên chào hỏi, không nghĩ tới người này đúng là tồn tại đặc thù của Bạch gia, hơn nữa Tô Uẩn thế nhưng còn biết chính mình là ai.

Cái này làm cho Lam Hiểu Nhu có chút “thụ sủng nhược kinh*”.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Lam Hiểu Nhu vươn tay vò vò tóc, cũng không thèm để ý đến hình tượng, sang sảng nói với Tô Uẩn, “Không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ tôi a, ha ha……”

Tô Uẩn cảm nhận được trên người Lam Hiểu Nhu không có bất cứ ác ý nào, thậm chí còn cảm thấy đối phương có chút vô thố.

Cô không hiểu ra sao, xoay người, mở miệng nói với tài xế đi theo sau lưng, “Tôi phải lên lớp rồi, hôm nay đừng quên tới đón tôi sớm một chút.”

Bởi vì hôm nay Bạch Sở Kỳ sẽ gặp Đoá Lan Lan, việc cần thiết trước tiên là ngăn cản bọn họ gặp nhau, cho nên cô mới phân phó tài xế như vậy.

“Vâng, tiểu thư.”

Tài xế hướng Tô Uẩn khom lưng chào, sau đó liền bước trở lại xe, mở cửa xe lái chiếc Rolls-Royce điệu thấp mà sang trọng kia đi.

Tô Uẩn nhìn Lam Hiểu Như đang đứng đó, cười nói, “Chúng ta cùng nhau đi thôi.”

“Ách…. được, được.”

Lam Hiểu Nhu gật đầu, nhìn Tô Uẩn đi tới bên người cô.

Bạch gia, chính là tầng lớp thượng lưu đứng đầu ở Đế Đô, là gia tộc quyền thế, không ai không biết.

Bạch gia ở giới kinh doanh chính là đối tượng nịnh bợ của tất cả mọi người, hiện giờ người cầm quyền Bạch gia, chính là Bạch Sở Kỳ.

Lam Hiểu Nhu cũng chỉ là may mắn gặp qua Tô Uẩn vài lần, vừa rồi đầu có chút không rõ ràng lắm, liền trực tiếp đứng ra tiến lên chào hỏi rồi.

Cô căn bản không nghĩ đến hậu quả, đến khi lời nói thoát ra khỏi miệng, mới hối hận chính mình bốc đồng.

Tô Uẩn là người của Bạch gia, hơn nữa lại không thường xuyên tới trường học, cô căn bản không nghĩ tới, nếu đối phương không thèm để ý đến mình thì làm sao bây giờ.

Thế nhưng là lúc cô còn đang xấu hổ, Tô Uẩn thế nhưng mở miệng nói ra tên cô.

Cái này làm cho cô có chút lâng lâng, nhìn người phía trước đã hướng khu dạy học đi xa, Lam Hiểu Nhu cũng chạy theo đuổi kịp bước chân.

Nhưng mà đi được nửa đường, Lam Hiểu Nhu đột nhiên dừng bước.

Cô nhìn về hướng cách đó không xa, một nữ nhân đang hướng bên này đi tới, cô không tiếp tục việc đuổi theo Tô Uẩn nữa, hốc mắt có chút ẩn ẩn đỏ.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia, giống như là có thâm cừu đại hận nào đó.

Tô Uẩn dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, cô không có nhìn về phía Lam Hiểu Nhu, mà là nhìn nữ nhân đứng không xa kia, cô ta mặc một thân đồng phục, trông có vẻ rất thanh thuần, thánh khiết.

Người này chính người mà Lam Hiểu Nhu căm ghét, Đoá Lan Lan.

Đoá Lan Lan đã sớm đứng ở một bên, tất nhiên cũng đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đưa Tô Uẩn tới.

Cô ta thực ghen tị với các thiên kim tiểu thư thế gia có tiền có thế, dựa vào cái gì các cô ấy sinh ra liền có điều kiện tốt như vậy.

Chính mình lớn lên cũng không kém, học tập cũng tốt, hơn nữa còn có nhiều nam nhân theo đuổi, dựa vào cái gì lại phải thấp hơn bọn họ một cái đầu?

Ngay từ đầu, cô ta cũng muốn gia nhập với bọn họ. Nhưng mà việc này không dễ dàng gì, hơn nữa hiện tại cô ta đã cảm giác được, cái vòng luẩn quẩn này có chút bài xích mình.

Hiện giờ nữ sinh được siêu xe sang trọng đưa tới này, lại được Lam Hiểu Nhu dễ dàng nhận thức, Đoá Lan Lan không cam lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại đối xử với cô ta như vậy.

Cho tới bây giờ, cô ta vẫn như cũ, lấy biểu hiện mình và bọn họ ngang hàng nhau, ôm mộng gia nhập vào vòng tròn của bọn họ, chính là bọn họ một chút cơ hội cũng không cho cô ta.

Đoá Lan Lan cảm giác được hai đạo ánh mắt bức người nhìn về phía mình, khuôn mặt vốn dĩ đang không cam lòng, lập tức trở thành uỷ khuất.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tô Uẩn cùng Lam Hiểu Nhu, tựa như hai người đã làm gì cô ta vậy.

Lam Hiểu Nhu đã sớm nhìn thấu đoá bạch liên hoa này rồi, chỉ cần cô ta lộ ra biểu tình như vậy, khẳng định sẽ có người vì cô ta xuất đầu, đứng ra bảo vệ cô ta chặt chẽ.

Cô nhìn xung quanh, quả nhiên cách Đoá Lan Lan không xa, phát hiện Tư Hiểu Thông, đi theo bên người hắn còn có mấy công tử thế gia .

Nhìn thấy tất cả những điều này, Lam Hiểu Nhu hận không thể tiến lên xé xác Đoá Lan Lan.

Mỗi lần đều là như thế, cô ta chính là cố ý, cố ý ở trước mặt đám người Tư Hiểu Thông, làm ra bộ dáng nhu nhược, giống như tất cả mọi người đều đang khi dễ cô ta vậy.

Nhưng cố tình mấy người Tư Hiểu Thông, lại thích loại hàng này, mỗi lần đều ra tay giúp đóa bạch liên hoa này, đối đầu với cô.

Tư Hiểu Thông quả nhiên thấy được thần sắc uỷ khuất của Đoá Lan Lan, lập tức mang theo vẻ mặt tức giận tiến đến, kéo Đoá Lan Lan ra phía sau mình.

Lại một lần nữa cùng Lam Hiểu Nhu đối chọi gay gắt.

Một màn này ở trường học, sớm đã nhìn quen.

Loại tiết mục này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ trình diễn, người xung quanh nhìn một màn này, đều lộ ra ánh mắt đồng tình với Lam Hiểu Nhu, giống như đã đoán trước được kết cục của cô.

Tư Hiểu Thông sau khi kéo Đoá Lan Lan về phía sau, rít gào lên với Lam Hiểu Nhu, “Lam Hiểu Nhu, cô một ngày không khi dễ Lan Lan, liền không thoải mái có phải hay không? Lam gia sao lại có thể giáo dục ra một nữ nhân ngoan độc như cô vậy chứ, so đo với ai thì thôi, Lan Lan nơi nào đắc tội cô, mỗi lần nhìn thấy cô ấy cũng đều nhắm vào cô ấy!”

Lam Hiểu Nhu đối mặt với Tư Hiểu Thông không nói được lời nào, cả người mang theo một cổ cảm xúc bi thiết.

Cô biết một khi mình mở miệng, hai người chắc chắn sẽ tranh cãi một trận lớn, cuối cùng tan rã trong không vui.

Trước kia mỗi lần đều là như thế, đã sớm nhận thức được rồi, sẽ không cùng Tư Hiểu Thông đàm luận vấn đề này, đến nỗi lời hắn nói, trước kia còn khó nghe hơn, cô cũng đã vô cảm.

Chỉ là nữ nhân đằng sau Tư Hiểu Thông, cả đời này cô cũng không thể nào tha thứ cho cô ta.

Lam Hiểu Nhu nhìn nữ nhân trốn sau lưng Tư Hiểu Thông, nhìn đến khuôn mặt mang theo biểu tình đắc ý của đối phương.

Đoá Lan Lan lộ ra nụ cười khinh miệt, cười nhạo Lam Hiểu Nhu kia không biết tự lượng sức mình, mỗi lần đều bại trong tay cô ta, vẫn không rút được kinh nghiệm.

Tô Uẩn đem hết thảy mọi thứ thu vào trong mắt, cô còn nhìn thấy được thứ người khác không thấy, ánh mắt không ngừng quét qua Tư Hiểu Thông cùng Lam Hiểu Nhu.

Nhìn đến bộ dạng tiểu nhân đắc chí của người phía sau Tư Hiểu Thông, Tô Uẩn quyết định ra mặt.

Cô ghét nhất loại người này, cái gì mà trong trắng thanh thuần chứ, quả thực chính là dơ bẩn không chịu nổi, nếu đã không bị tiền tài dụ hoặc, vì cái gì còn leo lên giường Bạch Sở Kỳ.

Cũng không biết đám công tử thế gia trong trường, bao gồm cả Tư Hiểu Thông trước mặt, bọn họ có phải có mắt bị mù rồi hay không, loại nữ nhân như vậy thế nhưng lại coi như bảo bối mà nâng niu.

Tư Hiểu Thông nhìn Tô Uẩn đang đi tới trước mặt, có chút khó hiểu.

Nữ nhân nhỏ xinh, diện mạo tuyệt mỹ này, nhìn đến cô cũng mặc đồng phục của trường, hẳn là đồng học, chỉ là vì cái gì hắn không biết có nhân vật như vậy tồn tại.

Xem khí chất cao quý trên người cô, từng cái giơ tay nhấc chân, phong thái lễ nghi như thế chỉ thế gia mới có, Tư Hiểu Thông biết hẳn nữ nhân trước mắt không phải xuất thân hào môn bình thường.

Nhưng là, hắn thật sự nghĩ không ra, nữ nhân nhỏ xinh diện mạo tuyệt mỹ, khí chất thượng đẳng này là thiên kim nhà nào.

“Tránh ra.”

Thanh âm mềm mại như nước, thanh triệt động lòng người vang lên.

Chỉ có hai chữ, nhưng lại mang theo khí thế chân thật đáng tin, không thể phản bác.