Hiện tại, đây thực sự là lần đầu tiên Tư Hiểu Thông đến khách sạn Cather nổi tiếng thế giới, cùng với những người không phải trưởng bối trong gia tộc hắn.
Mắt thấy bảo vệ của khách sạn ngăn lại chiếc xe của họ.
Tô Uẩn ngồi trong xe của Lam Hiểu Nhu, cũng không biết là lấy ra thứ gì, tóm lại không phải là thẻ thông hành thông thường.
Người bảo vệ mặc một thân chế phục, lúc nhìn thấy đồ vật mà Tô Uẩn đưa ra, lập tức khom lưng cúi người với Tô Uẩn.
Cũng không biết họ đã nói gì. Người bảo vệ nhìn về phía xe của mấy người Tư Hiểu Thông, một câu cũng không nói liền cho họ vào.
Không có thủ tục nghiêm ngặt nào cả, họ bước vào "Tiểu kim quật"* thực dễ dàng.
*mình không biết từ này nên dịch thế nào á, đại khái là nơi tiêu tiền như nước ý.
Đúng vậy, Cather thực sự giống như một "Tiểu kim quật", mức tiêu thụ ở đây thực sự rất khủng khϊếp.
Nơi này không phải là nơi dành cho người bình thường. Những người đến đây không phú thì quý, không phải có tiền thì chính có quyền có thế.
Nhưng vừa rồi, một nhóm học sinh còn chưa tốt nghiệp này đã dễ như trở bàn tay tiến vào khách sạn Cather.
Tư Hiểu Thông và những người khác biết rằng việc này nhất định là do Tô Uẩn.
Đồng thời, bọn họ cũng nghĩ đến có một số tin đồn, nói rằng khách sạn Cather thuộc sở hữu của Bạch gia.
Lam Hiểu Nhu lại không giống đám người Tư Hiểu Thông, cô không đến nỗi kinh ngạc như vậy.
Bởi vì cô đã tận mắt nhìn thấy Tô Uẩn bên cạnh cô lấy ra Thẻ tối cao huyền thoại, thứ mà chỉ người trong Cather mới có.
Hơn nữa, khi người bảo vệ nhìn thấy thẻ tối cao của Tô Uẩn, hắn cũng không xưng hô khách sáo gọi quý khách, mà trực tiếp gọi cô là Tô tiểu thư.
Người bảo vệ chính là sau khi nhìn thấy Thẻ tối cao mà Tô Uẩn đưa ra mới đổi lời. Có thể thấy hắn cũng không biết rõ Tô Uẩn, nhưng sau khi nhìn thấy tấm thẻ kia liền sửa lại xưng hô.
Này không cần nói cũng tự hiểu.
Hơn nữa, sau khi Tô Uẩn thu hồi tấm thẻ đen quyền lực kia, bảo vệ còn nói, vị kia của Bạch gia cũng ở đây, hỏi cô muốn thông báo cho hắn không, nhưng Tô Uẩn trực tiếp từ chối.
Vị kia của nhà họ Bạch, chính là đang nói Bạch Sở Kỳ. Hiện tại hắn không phải là người nuôi dưỡng Tô Uẩn sao?
Lam Hiểu Nhu mặc dù không biết Tô Uẩn vì sao lại tới đây, nhưng trực giác nói cho cô biết, nhất định có liên quan đến Bạch Sở Kỳ.
Nghĩ đến nhân vật trong truyền thuyết kia, Lam Hiểu Nhu liền cảm thấy kích động.
Hắn từng làm không ít trái tim thiếu nữ của các tiểu thư thế gia tan nát.
Bạch Sở Kỳ năm nay 28 tuổi, vẫn chưa có đối tượng kết hôn. Rất nhiều người muốn gả cho hắn, nhưng đều bị hắn từ chối.
Bất kể là tiểu thư thế gia nhà ai, hắn đều không để bụng.
Đã từng có một tiểu thư nổi xuất thân từ một gia đình danh tiếng, yêu hắn tới điên cuồng, không tiếc lấy cái chết ra doạ, ép hắn cưới cô ta, cuối cùng lại lâm vào cảnh gia cảnh sa sút, hoàn toàn phá sản.
Kể từ sự việc đó, rất nhiều người đều đem chút tâm tư kia của mình giấu kín, các cô không dám động tới điểm mấu chốt của nhà họ Bạch nữa.
Họ quên mất rằng vị kia của Bạch gia không phải là người mà họ có thể trêu chọc nổi. Mặc dù bản thân Bạch Sở Kỳ là một quý ông thân sĩ nho nhã, nhưng trong xương cốt của hắn chảy dòng máu lạnh lùng vô tình của Bạch gia.
Gia đình dọa gϊếŧ anh đã bị chính người đàn ông này phá hủy.
Cái gia tộc lấy cái chết ép hắn kia, đã bị chính ta người đàn ông này huỷ đi.
Điều này khiến rất nhiều người không dám làm càn, đồng thời vẫn âm thầm chú ý tới hắn.
Các cô vừa không cam lòng, đồng thời cũng muốn biết, một người đàn ông như vậy, rốt cuộc phải là người phụ nữ như thế nào mới có thể cướp được trái tim hắn.
Mấy năm nay vẫn không thấy Bạch Sở Kỳ thân cận thiên kim tiểu thư của gia tộc nào, một số người lén theo dõi hắn, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì những gì họ không thể có được, cho dù là chỉ nhìn thôi cũng được, nhưng một khi bị người phụ nữ khác lấy được, bọn họ chắc chắn càng thêm không cam lòng.
Sở dĩ Lam Hiểu Nhu biết rõ như vậy là vì trong gia đình cô có một người chị họ, cũng là một trong những người phụ nữ đó.
Trùng hợp là mỗi quan hệ của cô với người chị họ này cũng không tệ lắm, cả ngày được nghe nhắc đến người đàn ông này, muốn không biết cũng khó.
Lam Hiểu Nhu dừng xe, thấy Tô Uẩn cũng không có ý định xuống xe, ngược lại đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Đám người Tư Hiểu Thông đi theo phía sau, cũng đem xe ngừng lại bên cạnh.
Tư Hiểu Thông nhìn người ngồi trong xe Lam Hiểu Nhu, cũng không dò hỏi đối phương, mà ngồi trong xe quan sát hành động tiếp theo của cô.
Tô Uẩn vào khách sạn Cather, liền phát hiện Đoá Lan Lan còn chưa tới, nhưng có lẽ sẽ sớm tới thôi.
Còn một điều nữa khiến cô ngạc nhiên, đó là Bạch Sở Kỳ đã ở chỗ này rồi.
Chẳng lẽ chỉ vì Đoá Lan Lan mà hắn nóng lòng đến đây sớm như vậy? Điều này khiến Tô Vân cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy thông tin hiển thị bởi 009, cảm giác khó chịu đã tan biến.
Hóa ra hôm nay hắn tiếp đón đối tác nước ngoài, hơn nữa còn sắp xếp cho họ ở trong khách sạn, nên Bạch Sở Kỳ có mặt ở đây, còn gặp Đoá Lan Lan cũng chỉ là thuận tiện.
Sở dĩ Tô Uẩn không xuống xe vào lúc này là vì Đoá Lan Lan, cô muốn Tư Hiểu Thông tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đó là loại người gì.
Kỳ thật, nếu cô muốn giải quyết Đoá Lan Lan thì chỉ mất vài phút. Chỉ là, có Tư Hiểu Thông, cô hy vọng cái gì có thể tránh được thì tận lực tránh né.
Không phải cô sợ Tư gia sẽ làm gì cô, lại nói, Tư gia cũng không có khả năng chỉ vì một người phụ nữ bình thường mà làm gì cô.
Cô chỉ muốn nhìn một chút xem, Đoá Lan Lan thiếu đi sự bảo vệ của Tư Hiểu Thông, lại cũng không còn nhận được sự giúp đỡ của Bạch Sở Kỳ, thì sẽ sống thế nào.
Lam Hiểu Nhu thấy Tô Uẩn vẫn không có ý định xuống xe, nhịn không được hỏi: "Chúng ta chỉ ở trong xe đợi thôi sao?"
Tô Uẩn quay người, đang định trả lời câu hỏi của Lam Hiểu Nhu thì nhìn thấy một người phụ nữ đang được nhân viên lễ tân tiếp đón ở cửa khách sạn.
Đó là một người phụ nữ mặc váy trắng, tuy nhìn rất thuần khiết, nhưng cũng không thể che lại được sự rẻ tiền của bộ đồ đó.
Cho dù Đoá Lan Lan đã thay đổi quần áo đi chăng nữa, thì quần áo trên người cô ta vẫn thật rẻ tiền, căn bản không hợp với khách sạn Cather một chút nào.
Ngay cả những người dọn dẹp ở đây, quần áo trên người còn tốt hơn cả cô ta.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Tô Uẩn liền nhếch lên khóe miệng, nhưng nụ cười lại không có bao nhiêu độ ấm: "Tới rồi, người tôi đợi đang ở đây, cậu nhìn đi."
Lam Hiểu Nhu nghe được lời Tô Uẩn nói, theo tầm mắt của cô, nhìn thấy nữ sinh đang được nhân viên khách sạn dẫn đi.
Mà đám người Tư Hiểu Thông vẫn luôn chú ý hành động của Tô Uẩn, tự nhiên cũng phát hiện ra trạng thái của Tô Uẩn và Lam Hiểu Nhu lúc này.
Họ lần theo tầm mắt của hai người, liền phát hiện ra nữ sinh mà họ vẫn thường quan tâm chăm sóc ở trường, đó chính là Đoá Lan Lan.
Rõ ràng hôm nay cô ta đã cố ý chăm chút thật đẹp. Quần áo trên người trông có vẻ mới, khuôn mặt dường như cũng được trang điểm nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của Tư Hiểu Thông là hắn đã nhận nhầm người rồi, dù sao thì nơi này không phải nơi mà những người có thân phận như Đoá Lan Lan có thể vào được, ngay cả đám con cháu thế gia đi theo hắn cũng nghĩ như vậy.
“Ai u, mẹ kiếp! Đó là Đoá Lan Lan à? Làm sao cô ấy lại đến được đây?”
Người đầu tiên lên tiếng là Hoa Tâm Vũ. Thanh âm kinh thiên động địa kia của hắn, như thể nhìn thấy ngày thế giới diệt vong vậy.
Một bên có người trả lời: "Là Đoá Lan Lan, sao cô ấy cũng đến đây? Chẳng lẽ cô ấy thật sự làm ra chuyện gì không để người ta biết sao?"
Tư Hiểu Thông không để ý đến những gì họ nói, trong mắt hắn như có gì đó dao động. Hắn lại nhớ đến những lời của Tô Uẩn lúc sáng, Đoá Lan Lan là người Bạch gia.