Sau khi hai người xuống xe, siêu xe liền nhanh chóng rời đi.
Các khách quý thấy cảnh này, bọn họ chỉ có một ý nghĩ, có phải hai người này gian lận không?
Hoắc Tinh Thần cùng Thanh Dữu nhìn thấy hai nhóm khác ở cách đó không xa, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới thế mà đυ.ng phải.
Trong lòng hai người đều sinh ra ý tưởng giống nhau, rất tốt!
Thế là họ hướng phía hai nhóm đó đi qua.
Đầu óc Nghi Vân Phỉ nóng lên, cô ta đối với Hoắc Tinh Thần cười hỏi: "Vậy mà anh cũng có thể gọi siêu xe của nhà tới đưa đón sao?"
Ý tứ của cô ả rất rõ ràng, cho rằng đây là do Hoắc Tinh Thần gian lận.
Kỳ thực những người khác cũng nghi ngờ như thế.
Loại xe kiểu này, nếu dùng tiền gọi tới, chí ít cũng phải chi một ngàn Lư tệ trở lên mới được.
Hai người này làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Hoắc Tinh Thần nhíu mày nhìn Nghi Vân Phỉ, "Cô thật là ngu ngốc!"
Nghi Vân Phỉ: "..."
Tuy lời này gây tổn thương không lớn nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh.
Cô ta bị tức đến mặt đỏ rần lên.
Giang Hựu thấy thế không khỏi nhíu mày, "Hoắc Tinh Thần, anh nói chuyện phải chú ý một chút."
Hoắc Tinh Thần liếc mắt, "Tôi bất quá nói thật mà thôi."
"Cô ta hoài nghi tôi gian lận, đây không phải là ngu ngốc thì là cái gì?"
"Chương trình đang phát sóng trực tiếp, mấy người nghĩ ánh mắt của đạo diễn cùng người xem đều không dùng được sao?"
"Tổ tiết mục quy định phải tự lực cánh sinh, nếu tôi gian lận kêu xe này, với tính xấu của đạo diễn sẽ có thể đồng ý sao?"
"Dù cho ông ta có đồng ý, người xem cũng sẽ không đồng ý nha!"
Đạo diễn: "..."
Cảm thấy như bị nói móc.
Ông ta ho khan vài tiếng, "Tổ tiết mục của chúng tôi có thể chứng minh, xe này không phải do Hoắc Tinh Thần gọi tới, anh ấy không có gian lận."
"Các người nếu không tin, chờ tiết mục kết thúc thì có thể xem lại chương trình này."
Nhóm ông ta đã giở trò trên điện thoại đưa cho các khách quý, họ không thể tải chương trình phát sóng trực tiếp này, cũng không thể vào mạng internet của quốc nội.
Cho nên các khách quý không cách nào nhìn thấy biểu hiện của mình trên chương trình trực tiếp, cùng với bình luận của khán giả.
Làm vậy để khách quý không cách nào xem phản hồi trực tiếp của khán giả mà điều chỉnh biểu hiện của mình, như thế mới có thể bảo đảm tính chân thực.
Nghe được lời nói của Hoắc Tinh Thần và đạo diễn, mọi người cũng đều nhận ra được.
Đúng vậy, đây chính là chương trình trực tiếp, ông đạo diễn tồi này vì tỉ lệ người xem sẽ không thể nào để Hoắc Tinh Thần gian lận gọi xe.
Từ Lân hiếu kì hỏi: "Không phải cậu kêu xe, vậy các người làm sao mà ngồi xe sang đến đây được?"
Hoắc Tinh Thần ưỡn ngực lên cao, mặt đầy kiêu ngạo, nói: "Đây là Thanh Dữu kêu."
Tiếp theo anh ấy lại đắc ý nói: "Thanh Dữu kiếm được mấy ngàn Lư tệ, chẳng những mang theo tôi đi ăn miễn phí bữa tiệc đặc sắc của địa phương, còn dẫn tôi đi chơi nhảy dù, ngồi khinh khí cầu nữa."
Anh ấy còn cố ý lấy ra điện thoại di động, mở ra album ảnh, "Mấy người nhìn xem, đây là bữa trưa của chúng tôi nè."
"Chỉ tiếc là đồ ăn nhiều lắm, chúng tôi cũng ăn không hết được."
"Chơi khinh khí cầu và nhảy dù cũng không tệ lắm, các người có thể đi trải nghiệm một chút."
"Mặc dù chúng tôi bỏ ra hai ngàn Lư tệ ngồi xe này nhưng ngồi cũng rất thoải mái, còn có cà phê, hoa quả với quà vặt nữa."
"Đợi sau khi trở về, tôi cũng đi mua một chiếc để chơi."
Bọn người Từ Lân: "..."
Câu cuối cùng mới là cảnh giới 'khoe của' tối cao, bọn họ không phục đều không được.
Xe kia cũng phải hơn ngàn vạn một chiếc, cũng chỉ có cái tên này mới có thể nói mua chơi.
Nguyên bản nghe Hoắc Tinh Thần đắc chí cùng khoe khoang, bọn họ không tin.
Nhưng Từ Lân lấy điện thoại di động của anh ấy liếc xem album ảnh, bọn họ cũng nhịn không được muốn hóa thân thành 'chanh tinh'.
Chẳng phải hai người đó phải làm việc tay chân tại nông trường, có thể cơm đều không kịp ăn, còn so với bọn họ thảm hơn sao?
Mặc dù mắt thấy mới là thật, nhưng bọn họ vẫn không cách nào tin tưởng hai người này lại thoải mái như vậy.
Nhìn xem mấy tấm ảnh bửa tiệc, rồi nhớ tới bữa trưa tạm bợ của mình, bọn họ cảm thấy sao mà 'chua' quá!
Từ Lân hỏi câu mà mọi người muốn hỏi, "Thanh Dữu dẫn cậu kiếm tiền bằng cách nào? Hai người kiếm được nhiều ít?"
Hoắc Tinh Thần tiếp tục đắc ý nói: "Dữu Dữu của chúng ta là cao thủ sửa chữa, cô ấy dẫn tôi đi giúp mấy hộ dân ở nông trường sửa máy cày, máy kéo, đồ điện gia dụng và nhiều loại đồ chơi bị hư."
"Sau đó chúng tôi kiếm lời hơn tám nghìn Lư tệ."
"Bởi vì tôi thích chơi các trò chơi vận động kí©h thí©ɧ, cho nên cô ấy liền mang theo tôi đi nhảy dù, tiện thể ngồi khinh khí cầu rồi đóng dấu thẻ luôn."
"Bây giờ cũng bởi vì tôi thích, cho nên đã dẫn tôi đến chơi Go Kart."
"Ai, tôi vốn tưởng rằng mình có thể vì nhóm mà ra thêm chút sức để kiếm tiền, thật không nghĩ đến mệnh của tôi lại tốt như vậy, không làm mà vẫn thắng."
[Ha ha, quả nhiên là Ngỗng Tử của tôi, cái bộ dáng khoe khoang đáng ghét này đến tôi nhìn đều phải nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đánh chết tên này.]
[Những người khác khẳng định đều muốn đánh chết anh ta.]
Quả nhiên, những người khác: "..."
Ngoại trừ ghen ghét, bọn họ còn rất muốn đánh Hoắc Tinh Thần một trận.
Đắc chí xong, Hoắc Tinh Thần còn giống như là chú chó săn lớn tướng, tiến đến trước mặt Thanh Dữu tranh công, "Dữu Dữu vạn tuế!"
Thanh Dữu nhìn xem bộ dáng này của anh ấy, đột nhiên cô rất muốn sờ sờ đầu của anh.
Cô làm việc từ trước đến nay đều tùy ý, thế là cô đưa tay vò đầu anh ấy hai cái, "Ngoan, lần này vẫn để cậu tới chọn loại trò chơi."
Động tác này của cô mang theo cảm giác cưng chiều của một nữ vương, lại không thấy mập mờ.
Chỉ là đơn thuần cảm thấy tên này giống như là chú chó lớn, chỉ muốn xoa xoa đầu anh ấy.
Nhưng phòng phát sóng trực tiếp thì lại vang lên tiếng kêu oai oái của fan Hoắc Tinh Thần và fan Thanh Dữu.
[A a a, chị đại quá cưng chiều!]
[Sờ đầu nha, nhìn Ngỗng Tử của tôi thẹn thùng kìa.]
[Tôi cũng muốn được Dữu Dữu sờ đầu đây!]
[Thật hâm mộ và ghen ghét Hoắc Tinh Thần, hận không thể thay thế cậu ta mà.]
Hoắc Tinh Thần bị xoa đầu như thế, làm cho mặt đỏ tai hồng, càng như mở cờ trong bụng, "Dữu Dữu, chị là tốt nhất!"
Sau đó anh ấy rất là vui vẻ chạy tới nhìn bảng giá cả trò chơi.
Những người khác: "..."
Thật không muốn thấy nhưng ghen tị quá phải làm sao đây?
Sắc mặt Giang Hựu nhịn không được đã đen lại, anh ta luôn cảm giác trên đầu mình 'mọc nón xanh'.
Trong lòng anh ta đặc biệt khó chịu, nhìn Hoắc Tinh Thần cười xán lạn như ánh mặt trời, càng không vừa mắt.
Nghi Vân Phỉ thì tức giận đến thiếu điều thất thố, tại sao có thể như vậy?
Quý Thanh Dữu chẳng những kiếm được nhiều tiền như vậy, còn mang theo Hoắc Tinh Thần đi ăn tiệc, đóng dấu ở hai chỗ chơi khác nhau, biểu hiện này khẳng định sẽ rất nổi bật trong chương trình trực tiếp này.
Cô ta chuẩn bị nhiều như vậy, lại bị tay nghề sửa máy móc của đối phương hạ bệ mình, cô ả tức đến phát nôn.
Bất quá cô ta giờ mới nhớ tới, khi Quý Thanh Dữu lên đại học, hình như có chọn học chuyên ngành sửa chửa máy móc gì đó.
Trước đó cô ta cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, thật sự là không nghĩ tới Quý Thanh Dữu sẽ dựa vào cái này để nổi bật như vậy.
Bây giờ cô ta nên làm gì mới có thể đè đầu Quý Thanh Dữu đây?
Hoắc Tinh Thần xem hết bảng giá hạng mục rồi nói: "Dữu Dữu, có ba loại cách chơi."
"Nếu không chúng ta chọn loại thứ hai, chơi phổ thông trong một giờ?"
Kỳ thật trong lòng của anh ấy muốn chọn cái tốt nhất, nhưng giá cả của nó có chút đắt.
Anh ấy đều không nghĩ tới, có ngày mình phải vì tiết kiệm tiền mà phát sầu.
Thanh Dữu giương mắt nhìn bảng giá một chút, lại nhìn Hoắc Tinh Thần một chút, sao cô nhìn không ra được ý nghĩ của anh ấy chứ.
Cô khẽ cười nói: "Muốn chơi thì phải chơi tốt nhất, tôi thấy cậu cũng muốn chơi loại thứ ba."
Cô đúng là nghĩ như vậy, tới cũng tới rồi, đương nhiên phải chơi cái tốt nhất.
Rất nhiều người xem đều chưa từng thấy qua hay chơi qua loại tốt nhất, vậy thì cô sẽ dẫn họ quan sát và thể nghiệm toàn bộ quá trình.
Không phải Nghi Vân Phỉ muốn tạo hình ảnh đối lập sao, cô sẽ giúp cô ta hoàn thành nó.