Vốn dĩ ngồi trong chiếc xe cũ nát, máy điều hòa không ổn định, mọi người đã cố gắng nhẫn nại.
Ai nghĩ lại xảy ra vụ chết máy xe như vậy.
Từ Lân thử nhiều lần nhưng xe vẫn không nổ máy, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Xe bị hư rồi, trước mắt, chúng ta hãy xuống xe hỏi đạo diễn xem phải làm thế nào."
"Được!" Những người khác gật đầu sôi nổi.
Bọn họ vừa bước xuống xe, đạo diễn cũng từ xe phía sau đi xuống.
Ông ta mang bộ mặt kinh ngạc nhìn chiếc xe bị hư "Sao chiếc xe này bị chết máy rồi?"
Hoắc Tinh Thần khoanh tay "Giả bộ, ông tiếp tục giả bộ đi!"
Anh không tin đây không phải là do tổ tiết mục giở trò.
Đạo diễn: "..."
Biết cũng đừng nói ra a!
Hoắc Tinh Thần nhướng mày hỏi: "Xe của chúng tôi bị hư rồi, có phải mấy người sẽ đưa cho chúng tôi chiếc khác không?"
Đạo diễn nói một cách lưu manh: "Chúng tôi sẽ không cung cấp thêm, không có chuẩn bị xe dư."
Hoắc Tinh Thần hỏi: "Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
Đạo diễn cười nói: "Có hai biện pháp".
Những khách quý khác tò mò hỏi: "Hai biện pháp nào?"
Đạo diễn trả lời: "Hoặc là mọi người tự sửa xe, hoặc là mọi người đi bộ đến nơi."
Các khách quý: "..."
Đạo diễn không phải người.
Giang Hựu cũng là người tham gia chương trình giải trí lần đầu, hơn nữa tâm tình của anh ta đang không tốt, vì thế sắc mặt có chút khó coi "Trời nóng như thế này, làm sao chúng tôi đi bộ được?"
Đạo diễn tiếp tục lưu manh "Không phải xe của mọi người hư hỏng rồi hay sao? Chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác hết."
Từ Lân đã từng tham gia tiết mục hãm hại người như thế này, biết tổ tiết mục muốn tạo ra hiệu quả, đó là làm cho khách quý càng thảm càng tốt, rất nhiều người đều thích xem.
Vì thế anh ta hỏi: "Phải đi bộ mất bao lâu mới đến nơi?"
Đạo diễn cười trả lời: "Khoảng ba mươi đến bốn mươi phút."
Trước đó, bọn họ đã tính toán sẵn thời gian mà mọi người có thể chịu đựng được.
Bọn họ cũng không muốn ngay từ đầu làm quá ác nếu không lúc sau có người muốn rời khỏi hoặc không chịu hợp tác thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi nghe được khoảng thời gian, mọi người quả nhiên có thể chấp nhận được.
Từ Lân cười cười với mọi người: "Vậy chúng ta sẽ đi bộ nhé?"
Khi những người khác cam chịu số phận thì Thanh Dữu giơ tay "Mọi người không cần đi bộ đâu, tôi có thể sửa xe."
Những người khác kinh ngạc "A, cô biết sửa xe?"
Thanh Dữu gật đầu "Tôi biết!"
Trong thế giới của mình, cô đã từng tham gia không ít nghiên cứu và chế tạo xe bay, thời còn đi học, nguyên thân cũng từng học môn chế tạo máy móc, thiết bị.
Hơn nữa, nguyên thân đã từng có kinh nghiệm sửa xe.
Cho nên sửa chữa loại xe này không làm khó được cô.
Trong các khách quý chỉ có Hoắc Tinh Thần tỏa sáng đôi mắt, nhìn Thanh Dữu cổ vũ "Cô biết sửa xe, lợi hại quá!"
Thanh Dữu mỉm cười "Tôi biết!"
Thật ra những người khác không tin Thanh Dữu có thể sửa được xe.
Nghi Vân Phỉ mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thanh Dữu hỏi: "Thanh Dữu, cậu học sửa xe khi nào?"
Ám chỉ là Nghi Vân Phỉ làm bạn thân với Thanh Dữu từ lâu mà còn không biết cô có thể sửa xe, Thanh Dữu chỉ làm ra vẻ thôi.
Thanh Dữu nhíu mày hỏi lại: "Tôi học sửa xe lúc nào còn cần phải báo lại cho cô hay sao?"
Nghi Vân Phỉ bị nghẹn họng, thay đổi tâm tư nói: "Mình không có ý gì khác, chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút thôi."
"Chỉ là cậu sửa xe có mất thời gian không? Mình thấy mọi người đang bị nóng quá, chờ đợi thời gian dài sẽ rất dễ bị cảm nắng."
"Thật ra chuyện đi bộ nửa tiếng cũng có thể chấp nhận được."
Cô ta có ý bảo Thanh Dữu nếu không biết sửa hoặc sửa chậm sẽ làm trì hoãn thời gian của mọi người.
Để mọi người đứng dưới nắng chờ đợi, không phải là muốn hại người sao.
Nghe Nghi Vân Phỉ nói vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy có có chút vi diệu.
Quý Thanh Dữu muốn thể hiện chính mình thì bọn họ cũng không ngại chuyện đó, nhưng không lẽ bắt mọi người phải đợi dưới trời nắng hay sao?
Nếu như phải chờ ba mươi đến bốn mươi phút thì chọn đi bộ là đã đến nơi rồi.
Mấu chốt là bọn họ đều cho rằng cô không biết sửa xe.
Giang Hựu nhàn nhạt lườm Thanh Dữu "Nếu cô không sửa được thì mọi người chẳng những muốn đợi chờ trong nắng gắt mà cuối cùng còn phải đi bộ tới nơi, đây không phải là chuyện được không bù mất hay sao, thời gian rất quý giá."
Hắn ta lại dùng giọng điệu cường thế nói: "Đừng có thêm phiền, cùng mọi người đi bộ đi."
Sắc mặt Thanh Dữu thản nhiên nói: "Tôi không có miễn cưỡng mọi người chờ đợi tôi sửa xe, mọi người có thể chọn đi bộ mà."
"Nhưng anh không có tư cách chọn lựa giúp tôi."
"Tôi chọn sửa xe xong rồi đi tiếp, trời nóng như vậy còn phải kéo va li đi bộ, rất vất vả, tôi thích chọn biện pháp thoải mái hơn."
Cô vừa rồi đã quan sát, đây là mặt đường nhựa, hấp thu độ nóng sẽ làm nhiệt độ tăng lên rất nhanh.
Thời tiết lại nóng như vậy, nhiệt độ mặt đường sẽ cao hơn nhiệt độ không khí rất nhiều, đi một hồi những người này chắc chắn là chịu không nổi.
Rõ ràng là có thể thoải mái thì việc gì cô phải chịu tội chứ!
Sắc mặt Giang Hựu lạnh xuống "Được, vậy cô sửa xe đi, chúng tôi sẽ đi bộ."
Hắn ta có ý tốt khuyên bảo để cô không cần cậy mạnh mất mặt, không thích thì thôi.
Thanh Dữu gật đầu "Được!"
Chút hồi đi bộ thì đừng có mà khóc.
Hoắc Tinh Thần liếc xéo Giang Hựu một cái, dùng giọng điệu châm chọc nói: "Ảnh đế Giang, tuy anh có vị thế trong giới nhưng cũng không thể cường thế thay mọi người quyết định nha?"
"Tôi tin tưởng Thanh Dữu, tôi chung nhóm với cô ấy, cho nên tôi sẽ ở lại chờ cô ấy sửa xe."
Hiện tại Giang Hựu cũng thấy phiền chán Hoắc Tinh Thần "Tôi chỉ đề nghị mà thôi, không phải muốn quyết định thay mọi người, anh muốn ở lại thì ở lại đi."
Hắn ta cảm thấy đầu óc của Hoắc Tinh Thần đã bị nước vào rồi, hắn sẽ chờ xem hai người bị mất mặt và bị mắng chửi.
Sau đó, hắn ta nhìn những người khác "Mọi người lựa chọn thế nào?"
Khương Ỷ cũng không muốn chờ "Tôi chung nhóm với thầy Giang, anh chọn thế nào thì tôi chọn thế ấy."
Nghi Vân Phỉ giả bộ lộ ra vài phần rối rắm, cuối cùng nhìn hai người Giang Hựu "Tôi cũng sẽ cùng nhóm tôi đi bộ."
Sầm Hạo Cơ cũng không muốn mù quáng theo Thanh Dữu "Tôi cũng chọn đi bộ."
Từ Lân suy nghĩ rồi nhìn hai người Hoắc Tinh Thần hỏi: "Hai người biết lái loại xe này không?"
Dựa theo gia thế của Hoắc Tinh Thần rất có thể anh ta không biết lái xe kiểu này.
Quả nhiên, Hoắc Tinh Thần nghe lời này thì ngây ra, nói đúng sự thật: "Tôi không biết."
Lúc trước thi lấy bằng lái, anh ấy học lái xe số tự động.
Sau đó, anh ấy nhìn về phía Thanh Dữu.
Thanh Dữu nhìn Hoắc Tinh Thần trấn an "Tôi biết, sau khi sửa xe xong, tôi sẽ lái."
Cô đúng thật là chưa từng lái xe số sàn, nhưng nguyên thân biết lái, còn lái xe rất tốt.
Hoắc Tinh Thần cười hắc hắc nói: "Tôi tin cô sẽ biết mà."
"Thầy Từ, nếu không anh cũng đi bộ đi, tôi sẽ chờ Thanh Dữu sửa xe."
Anh ấy nhìn ra được Từ Lân cũng muốn chọn đi bộ, như vậy anh có thể ở riêng với Thanh Dữu.
Từ Lân bật cười "Được, vậy tôi cũng đi bộ, hai người thử sửa xe xem."
"Nếu không được thì hai người hãy mau chóng đuổi theo nhé!"
Anh ấy vừa cười vừa nói: "Đương nhiên, nếu xe sửa xong, không chừng bọn tôi còn phải đi ké xe một đoạn."
Thanh Dữu biết cách nói năng và làm việc của người này, xưa nay đều cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt.
Cô tự tin gật đầu, cười nói: "Được thôi, thầy Từ và mọi người chuẩn bị sẵn chuyện đi nhờ nha."
Từ Lân phát hiện tính tình Thanh Dữu quá thẳng thắn, có chút lỗ mãng.
Dám nói lời tự tin như vậy, chút nữa sửa không được chẳng những sẽ bị mất mặt mà còn bị người xem mắng.
Bất quá, anh ta không phản bác, ngược lại còn gật đầu cười nói: "Chúng tôi sẽ chờ."
Tiếp theo, mọi người kéo theo va li của mình, đi bộ theo người của tổ tiết mục để đến địa điểm.
Đạo diễn rất cao hứng việc Thanh Dữu lựa chọn khác với mọi người.
Việc lựa chọn có mâu thuẫn thì mới có chuyện để xem chứ!