Chương 9: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi (9)

Chương 9: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi chín

Ly Cửu đứng trong góc, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống bất ngờ.

Cũng xác thực là có một chuyện bắt ngờ xảy ra, có một vị nam sĩ uống say đến tiếp cận Nữ Chính, Cát La ngay tại tấu hắn một trận.

Vị nam sĩ này cũng là con trai của một công tước, có địa vị cao, khi xảy ra chuyện như vậy, cô liền phái người đưa hắn xuống, xác nhận không còn vấn đề.

Sau khi yến hội sau khi kết thúc, Ly Cửu tự mình đưa hắn đưa về gia thuận đường lại báo cho người nhà của hắn, chuyện tốt mà hắn đã làm.

Sau khi mọi thứ được xử lý xong, Ly Cửu bèn trở về cung điện, nghe nói Công tước muốn gặp cô.

Ly Cửu đã chuẩn bị tinh thần, trong bữa tiệc xảy ra chuyện, trước tiên cô xin nhận phạt nhận ba mươi roi.

Ly Cửu nhìn thực đơn, bên trong nhiều ra một chai rượu mạnh, không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do tên Cát La làm, những người khác không có lá gan làm việc này.

Ly Cửu nghỉ ngơi hai ngày, lại bắt đầu quay lại làm việc như thường lệ.

Cát La đứng ở cầu thang nhìn xuống mỉm cười, khi đi ngang qua cô, hắn giơ tay bóp chặt vai cô nói: “Ba mươi roi đối với Ly quản gia cũng không đáng kể.”

Ly Cửu khẽ cau mày, sắc mặt trầm xuống, trên trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh.

Cát La vỗ vai cô nói: “Ly quản gia là người thông minh.” Mỗi một cái vỗ vai đều đánh trực tiếp vào vết thương của cô.

Ly Cửu bước lên tầng ba, Cát La liếc nhìn, nụ cười đầy ẩn ý.

Ly Cửu điều chỉnh nhịp thở, gõ cửa phòng làm việc của Công tước.

“Vào đi.” Công tước dùng giọng nói trầm trầm mang theo vẻ uy hϊếp, “Vết thương đỡ hơn chưa?”

“Đã không còn trở ngại.”

“Ừ.” Góc nghiêng tuấn tú, đường nét thâm thúy, thân hình cao lớn thẳng tắp, trên khuôn mặt bốn mươi tuổi chỉ có vài nếp nhăn.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Ly Cửu nhìn một lúc rồi bước tới bên bàn, bưng ấm trà rót cho hắn một cốc nước.

Sau đó cô rót thêm một cốc nữa, cầm ấm trà ra khỏi thư phòng, pha một cốc mới, không trực tiếp vào thư phòng mà đưa nó cho Mặc Quản gia Mặc ở ngoài cửa: “Đã pha tốt, ngươi cứ đem vào cho ngài ấy.”

Mặc quản gia Mặc cười từ chối: “Việc này ngươi phù hợp hơn, cũng không phải ai cũng có thể đến gần Công tước khi ngài ấy đang làm việc.”

Ly Cửu cụp mắt, cảm thấy trong lời nói của hắn có gì đó có gì đó, bốn tháng trước nàng đến phủ công tước, thân thể tả tơi, khắp nơi vang lên tiếng gϊếŧ chóc, xác người chết ngổn ngang.

Cô nhặt một thanh kiếm từ dưới đất lên và trốn vào trong bức tường, Ly Cửu sớm đã bị phát hiện. Cô giơ kiếm lên và gϊếŧ chết người đàn ông cách đó không xa. Cô siết chặt chuôi kiếm trong tay.

Vừa định ra tay, Sơ Bạch nói với cô rằng người đàn ông đó là cha của Nữ Chính, nên cô ném thanh kiếm đâm kẻ thù phía sau hắn, cũng quay người bỏ chạy.

Cô đến đây cùng với các nạn nhân khác, đi vào nơi này, một ngày nọ, chính Công tước đã mời cô trở thành thành viên của cung điện.

Kể từ đó, cô dần dần trở thành một quản gia, chính hắn đã yêu cầu cô phải đeo kính.

Cô bưng ấm trà bước vào thư phòng, nơi hai vị thiếu gia đang đứng trước bàn làm việc, cô đặt nhẹ ấm trà lên bàn rồi bước ra ngoài, không làm phiền họ nữa.

Công tước dừng cây bút trong tay, ngước nhìn cô hỏi: “Ly Cửu, cô nghĩ thế nào về bản tính của Luther và Cát La?”