Chương 6: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi sáu
Lúc này trong bể thủy tinh không có một bóng người, Nhân Ngư Trạch Lạc đang bị đám người đè xuống đất, người gây nên mọi chuyện này chính là một tên nam nhân có mái tóc ngắn có màu hạt dẻ, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sắc thái ác liệt, hắn đang ngồi xổm bên cạnh Nhân Ngư, trong tay hắn ta còn cầm một con dao găm bén nhọn chĩa vào mặt Trạch Lạc.
“Một con thú cưng thì không nên có móng vuốt, bẻ gãy răng thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến vẻ ngoài, Nếu không được nữa thì dứt khoát làm cho ngươi ngậm miệng lại.” Cát La chậm rãi tự lẩm bẩm với bản thân, đang cân nhắc biện pháp xử lý nào sẽ càng thích hợp.
Hộ vệ ở một bên nghe những lời Cát La nói mà run rẩy, Cát La luôn là người nói được làm được, hắn bỗng thấy có chút đáng thương cho một Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp như vậy.
Nhìn con dao càng lúc càng gần, Nhân Ngư Trạch Lạc bèn vung người đứng dậy hất đuôi cá ra, tránh thoát kiềm chế của nhân loại, Cát La trừng mắt liếc đám người: “Phế vật.”
Cát La một chân dẫm lên xiềng xích trên cổ Trạch Lạc, tay rút ra trường kiếm đâm tới, muốn đem hắn đâm dính trên mặt đất, kiếm bị đuôi cá của hắn đánh ngược trở về.
Trên người Cát La toát ra một luồng khí lạnh, khí tức hoàn toàn khác biệt. Nhân Ngư Trạch Lạc cảm nhận được nguy hiểm liền muốn chạy trốn, nhưng trên đất liền, ngay cả di chuyển cũng đã là một sự khó khăn đối với hắn.
Trường kiếm phóng tới từ trên cao rơi xuống, kiếm xuyên thẳng qua lưng hắn. Phát ra một tiếng cùm cụp, bỗng một cây chủy thủ từ không trung bay tới, trường kiếm lệch hướng, hiện trường lại nhiều ra một chiếc chủy thủ đang đam thẳng vào chiếc ghế gỗ.
Cát La quay người lại tìm kẻ nào chán sống, sát khí trong mắt chẳng thèm che dấu nhìn thẳng về phía người đang đứng ở cửa.
Ly Cửu chậm rãi đến gần hô một tiếng: “Cát La thiếu gia. ”
Đặt thức ăn trên tay xuống, nhẹ nhàng đi về phía Nhân Ngư.
Cát La hơi nheo mắt lại, cười nhạt nói: “Ly quản gia thật sự rất giỏi, chỉ làm quản gia bình thường như vậy đúng là lãng phí tài năng.”
Ly Cửu đi thẳng về phía trước nói: “Cát La thiếu gia, Công tước đại nhân đã phân công cho hạ nhân xử lý Nhân Ngư này.” Ly Cửu bước tới trước mặt Nhân Ngư, hàm răng sắc nhọn trong miệng Nhân Ngư Trạch Lạc nhe ra, Ly Cửu nửa quỳ nữa ngồi, nắm hắn gương mặt Trạch Lạc kéo về phía trước.
Ngữ khí rất là ghét bỏ nói, “Không phải đã nói là làm như vậy rất xấu sao, thu hồi đi.”
Nhân Ngư Trạch Lạc ngẩng đầu, thân thể lộ ra đường cong duyên dáng, trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, Ly Cửu ánh mắt có chút cảnh cáo, Mỹ Nhân Ngư Trạch Lạc do dự một lát, cũng thu lại nanh vuốt.
Ly Cửu đứng dậy kéo lấy cánh tay Trạch Lạc lên, tay kia ôm ngang eo, vắt chéo đuôi cá, bế hắn lên đi đến mép ao.
“Như thế nào, Ly quản gia vốn là người lạnh lùng tính cách lãnh đạm, cũng sẽ có lúc tâm động.”
Cát La giọng điệu mỉa mai nhưng không dám hành động liều lĩnh, dù sao đi nữa Ly Cửu cũng là cánh tay phải đắc lực của cha hắn, rất được việc, rất được cha hắn coi trọng.
Ly Cửu từng bước một bước lên cầu thang, thả Trạch Lạc xuống bể, lớn tiếng nói: “Tiểu thư Hi Nhĩ rất thích đầu Mỹ Nhân Ngư này, Ly Cửu thân làm quản gia tất nhiên phải dựa vào sở thích của tiểu thư hành sự.”