Chương 22: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi hai mươi hai.
Ly Cửu quỳ một gối xuống ghế ngồi, ép hắn ngồi xuống, chế trụ cổ tay hắn trên ghế dựa. Mái tóc của cô rủ xuống hai bên khi cúi người, tạo nên một nét đẹp lộn xộn.
Mũ trùm của Trạch Lạc rơi xuống, để lộ mái tóc màu lam bắt mắt,
Ly Cửu hỏi: “Ngươi đang tức giận chuyện gì? Người kia đã làm gì ngươi?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua: “Không cần ngươi quan tâm.”
Ly Cửu hạ thấp ngữ khí, nhẫn nại tính tình hòa hoãn nói: “Ngoan một chút, sau này chúng ta sẽ kết bạn mà đi, gặp được vấn đề hẳn là cùng một chỗ giải quyết.”
Cô lại tới gần một chút, hơi thở ấm áp phun ra thả vào bên tai hắn, Nhân Ngư Trạch Lạc vành tai run rẩy, cảm xúc tê dại từ lỗ tai truyền khắp toàn thân.
Trên gương mặt trắng bệch của Trạch Lạc hiện lên chút hồng nhuận, hắn lên tiếng: “Ngươi trước cách ta xa một chút.”
Ly Cửu buông tay ra, ngồi đối diện hắn, cô giơ chân lên gác bên cạnh hắn để tránh hắn chạy trốn, nhếch miệng thể hiện thiện ý.
Nhân Ngư Trạch Lạc im lặng một lúc, ánh mắt trở nên u ám, rồi từ từ nói: “Trên người hắn có máu của Nhân Ngư.”
Hệ thống trong đầu Ly Cửu lập tức phản hồi: “Chủ nhân, Nam Chủ không có thù hận gì với tộc Nhân Ngư, hắn từng nhiều lần bỏ qua nhiệm vụ mục tiêu.”
Sơ Bạch kịp thời xuất hiện, trả lời nghi vấn của cô.
Ly Cửu khẽ nói: “Cho dù trên người hắn có máu của Nhân Ngư, cũng không có nghĩa là hắn đã ngược đãi hoặc gϊếŧ qua tộc Nhân Ngư.”
Nhân Ngư Trạch Lạc cười khẩy: “Nhân loại các ngươi hung ác xảo trá, lòng tham không đáy, đáng ghét đến cực điểm, hỉ nộ vô thường...”
Ly Cửu tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn hắn, lắng nghe từng lời hình dung không ngừng tuôn ra từ miệng, hắn nói đầy xúc động, như thể người đó đang đứng ngay trước mắt vậy.
Cô thầm nghĩ: “Sao lại có cảm giác hắn đang chửi cô nhỉ.” Những gì hắn nói cũng không phải là ít.
Ly Cửu cắt ngang, ôn tồn nói: “Tốt, nhân loại cũng chia người tốt người xấu, Hi Nhĩ tiểu thư không phải là ví dụ sao? Có lẽ có điều gì đó ẩn tình, ngươi ở đây, ta sẽ đi hỏi rõ ràng.”
Ly Cửu không đợi hắn kịp phản ứng, liền đẩy cửa xe, bước thẳng đến trước mặt Nam Chủ, cô dừng lại khi bị người xung quanh cản bước.
Khải Lý Tư chống kiếm, giọng nói chậm rãi: “Ly Cửu tiểu thư, ngươi là quản gia của phủ công tước.”
Ly Cửu gật đầu, giữ giọng bình tĩnh: “Đúng vậy, ta từng phục vụ tại phủ công tước, nhưng từ tối qua đã không còn.”
Khải Lý Tư nở một nụ cười lạnh, ánh mắt đầy nguy hiểm: “Vậy hãy nói cho ta biết, Ly Cửu tiểu thư, ngươi bắt cóc Nhân Ngư để làm gì?”
Ly Cửu không hề do dự: “Ta đã hứa với hắn rằng sẽ đưa hắn trở về Đại Hải.”
Khải Lý Tư kéo dài giọng, có chút kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ: “Ồ, thật sao? Ly Cửu tiểu thư lại có lòng... từ thiện đến vậy.”
Ly Cửu không nhanh không chậm thêm một câu, “Hắn sẽ cho ta kho báu làm trao đổi.”
Khải Lý Tư ho nhẹ một tiếng, đem một chữ cuối cùng nuốt vào trong bụng, mới nói: “Vừa mới Ly Cửu tiểu thư để bỉ nhân chờ một chút, thế nhưng là có cái gì muốn nói.”
“Trên người ngươi có máu của Nhân Ngư là chuyện như thế nào?”
Khải Lý Tư hơi sững sờ, “Là hắn nói cho ngươi.”
Hắn môi mỏng khẽ mím môi, toàn thân tản mát ra một cỗ hậm hực khí tức, nói: “Từng có một đầu Nhân Ngư đã cứu ta, hắn chết tại ta trong ngực, ta đã đáp ứng hắn, sẽ giải thoát cho tất cả Nhân Ngư bị bắt làm nô dịch.”
Ly Cửu nhìn hắn hai giây, trần thuật nói: “Cho nên, ngươi từ vừa mới bắt đầu liền biết hắn là nhân ngư.”
Hắn khẽ cười nói: “Đúng thế.”
Nói như vậy, có thể nghiệm chứng một sự kiện, bên trong phủ công tước có người của quân phản loạn.
Khải Lý Tư lấy ra một chiếc túi nhỏ, bên trong phát ra tiếng kim loại va chạm rõ ràng, và nói: “Ly Cửu tiểu thư, cảm ơn ngươi đã cứu hắn ra, đây là một trăm kim tệ, từ nay về sau hắn sẽ thuộc quyền chúng ta. Giao dịch của các ngươi kết thúc ở đây.”
Dựa theo báo cáo từ thuộc hạ, người trước mặt này là do chính công tước mang về, nổi tiếng là lạnh lùng nhưng sở hữu năng lực không tầm thường, mấy tên thiếu gia trong phủ công tước muốn loại bỏ cô, chỉ cần một điểm này là đủ để hắn tha cho cô lần này.