Chương 20: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi hai mươi.
Trong khoảnh khắc đó, Ly Cửu quay đầu bước đi.
Dưới ánh lửa đỏ, đôi mắt lam ẩn sau mũ trùm hé lộ một khuôn mặt đẹp lạ lùng và một bóng lưng lạnh lùng, mảnh khảnh.
Thời gian như ngừng lại trong vài giây, hắn cúi đầu, ánh mắt sáng lung linh dần mờ đi dưới mũ trùm.
Ly Cửu tiếp tục đến mục tiêu của mình, có xe ngựa sẽ thuận tiện hơn nhiều. Khi không có ai xung quanh, cô xông vào chuồng ngựa, nơi những con ngựa thuần sắc khiến cô phải choáng ngợp.
【 chủ nhân, chọn con thứ năm phía bên trái, con ngựa màu nâu đỏ. 】
Ly Cửu không nói hai lời lôi ngựa ra, chọn một cái xe nhỏ gắn lên, ngồi lên phía trước đánh xe vị, giơ lên roi ngựa liền xông ra ngoài.
Cửa thành Nhân Ngư Trạch Lạc cùng một cái cao tráng nam nhân đánh lên, Ly Cửu lần nữa giơ lên roi ngựa, gia tốc chạy tới, rút ra dao găm trong tay đánh lén.
Một mũi tên càng nhanh từ trước mắt cô vượt qua, đối nam nhân bay tật mà đi.
【 chủ nhân, người kia là Nam Chủ, tên đang cầm đầu quân phản loạn. 】
Người đàn ông tay không bắt mũi tên, cầm kiếm không chút nào lơi lỏng, đánh bại kẻ thù liên tục.
Nhân Ngư Trạch Lạc sử dụng kiếm không lâu, nhưng vẫn là một đối thủ rất đáng gờm, đặc biệt khi đối phương còn là Nam Chủ.
Cô nhảy xuống xe ngựa, chạm trán với Nam Chủ. Nhìn rõ mặt hắn, cô thấy khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sắc như băng, ngực rộng và thân hình cơ bắp tràn đầy sức mạnh.
Nhận thấy mình không phải là đối thủ, cô nhanh chóng rút lui, liếc nhìn người bên cạnh và nói: “Lên xe.”
Nhân Ngư Trạch Lạc đứng yên không động. Ly Cửu nhăn mặt, và ngay lúc đó, một mũi tên lao đến, không phải nhằm vào Nam Chủ, mà là vào cô.
Cô nắm chặt dao găm, chặt đứt mũi tên, sắc mặt trầm như nhỏ ra nước, Ly Cửu tập trung nhìn về phía trước, nơi xa có Cát La dẫn theo một đội kỵ sĩ đang đuổi theo, Ly Cửu nhanh chóng kéo mũ trùm của hắn xuống, phối hợp với quần áo đoàn, trói hắn lại và nhét vào trong xe, Cô dùng dao găm để chế ngự hắn, hoàn thành mọi động tác một cách nhanh chóng và gọn gàng.
Thủ đoạn quyết liệt này khiến Nam Chủ Khải Lý Tư sững sờ, hắn nhận ra rằng “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”, nên không còn ngăn cản cô nữa.
Ngoài thành một người đến đây báo cáo, “Khải Lý Tư đại nhân, đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Khải Lý Tư nói: “Tốt, lập tức khởi hành rời đi.”
Ly Cửu đem người ném vào trong xe, cưỡi xe ngựa ra khỏi cửa thành, ở ngoài thành nàng nhìn thấy một cái mặt mũi quen thuộc, Nữ Chính Hi Nhĩ, đáng thương lại bất lực biểu lộ, trên thân quấn lấy dây thừng lớn.
Vẻn vẹn liếc mắt, Ly Cửu liền nhìn thẳng vào phía trước, tiếp tục đi đường.
Dưới bầu trời đêm, những đám tinh hỏa nổ tung, tiếng nổ vang dội khắp nơi, tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng rõ ràng.
Sau một đêm chạy liên tục không ngừng nghỉ, Ly Cửu dừng lại để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại lại mọi thứ Đằng sau, Nam Chủ cũng đã dừng giữa đường.
Ly Cửu tiến đến cửa xe, thấy Trạch Lạc bên trong buông quần áo, ghé vào cửa sổ xe, nhìn cô đầy nghi hoặc. Cô rút chủy thủ ra và ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá.
Cửa xe bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra. Trạch Lạc tức giận đứng trước mặt cô, chất vấn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Hắn không hiểu được hành vi khó đoán của giống cái nhân loại này, lúc thì uy hϊếp, lúc lại muốn gϊếŧ hắn, khi thì cứu hắn, rồi giờ lại bắt cóc hắn, lúc tốt lúc xấu.