Chương 19: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười chín.
Không ai chú ý đến bóng dáng từ trên lầu lao xuống, một mái tóc dài màu xanh lam lộ ra ngoài chiếc áo choàng.
Âm thanh lạnh lẽo của vũ khí vang lên khi cô rút kiếm đối đầu với kẻ thù. Luther và Cát La từ trên lầu đi xuống, quân phản loạn thấy người liền tấn công, khi một tên nâng kiếm định bổ về phía người mặc áo choàng, cô theo dõi động tĩnh của hắn, vốn có thể ngăn cản, nhưng Ly Cửu vẫn quyết định không ra tay.
Người mặc áo choàng nghiêng người, nhanh chóng dùng một kiếm hạ gục địch nhân.
Dường như phát hiện ra điều gì, hắn tiến về phía cô.
Khi cô đang giao đấu với kẻ khác, một tên đánh lén từ phía sau, nhanh chóng kề tay lên cổ cô.
Trong tay hắn hiện ra một con dao găm, nhưng sau khi mở miệng, hắn liền thu dao lại.
“Đưa ta ra khỏi phủ công tước.” hắn nói với giọng trầm thấp, lành lạnh lại ngoài ý muốn êm tai.
Có đôi chân, giờ đây hắn còn biết nói tiếng người.
“Được,” cô nhanh chóng đáp ứng và mở lối đi.
“Đừng giở trò, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào,” Nhân Ngư Trạch Lạc cảnh báo, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào việc cô không dám phản kháng, dễ dàng như vậy, hắn nhận được chỉ dẫn phương hướng từ Ly Cửu, hắn tiện tay kéo ra một mảnh khăn, trói tay cô lại để đề phòng cô giở trò gian.
Những người trên cầu thang nhìn thấy mọi hành động phía dưới rõ ràng, nhưng họ chọn cách im lặng.
Phủ công tước rộng lớn, nhưng trên đường đi số người xuất hiện rất ít, tiếng pha lê vỡ vụn vang lên từ bên ngoài, kèm theo giọng nói dịu dàng của Nữ Chính.
Người đang bóp cổ cô dường như điếc, không nghe thấy gì cả, chỉ nhắm đến mục tiêu của mình một cách rõ ràng.
Ly Cửu cảm thấy vui mừng, khoảng thời gian này cố gắng không có uổng phí.
Mắt thấy đại môn liền cách xa một bước, bỗng một đám kỵ sĩ xuất hiện đem hai người cô bao vây lại, chính ở giữa tâm chính là Luther, hắn lạnh lùng nhìn Ly Cửu, cất giọng nói: “Ly Cửu quản gia, ngăn địch anh dũng hi sinh.”
“Bắn tên.”
Ly Cửu lưu loát cắt đứt trên tay lỏng lẻo trói buộc, giật ra tay Trạch Lạc ra, đẩy hắn về phía trước nói, “Ngăn cản hắn mấy giây.”
Cô bước đến cổng chính, lấy chìa khóa ra và mở khóa. Bất ngờ, cô đẩy cánh cửa sắt ra và nói: “Đi.”
Nhân Ngư Trạch Lạc bước qua cô, liếc nhìn thật sâu, rồi đưa tay nắm lấy tay cô, hắn vẫn cần một người dẫn đường.
Cứ như vậy, cả hai biến mất khỏi cổng chính của phủ công tước.
Một kỵ sĩ xin chỉ thị: “Luther đại nhân, quản gia Ly đã bị bắt đi, chúng ta có cần đuổi theo bọn họ không?”
Trong mắt Luther lóe lên một tia hài lòng khó nhận ra, anh ra lệnh: “Hiện tại điều quan trọng nhất là kiểm tra lại toàn bộ trong phủ, xem có còn ai khả nghi không.”
Trong thành phố, đêm nay cũng không yên bình, ánh lửa và tiếng hò hét từ các đại lộ vang lên liên tục, đám người tản mát khắp các ngõ ngách, tạo điều kiện cho những ai muốn trốn khỏi đế đô.
Trước cổng thành, người tụ tập đông đúc hơn cô tưởng tượng, có người đang tháo chạy, có kẻ gϊếŧ chóc, và cũng có những người kiên quyết chống lại.
Ly Cửu quan sát xung quanh, cô nhớ rằng gần đây có một nơi cho thuê xe ngựa, nên dừng bước nắm chặt tay hắn, kéo hắn đi sâu vào đường phố.
“Đi theo ta,” cô nói.
Nhân Ngư Trạch Lạc hất tay cô ra, hắn không phải loại ngây ngô mà dễ dàng bị dẫn dắt, chuyện ở phủ công tước coi như đã xong, hắn chậm rãi nói: “Ngươi tự do.”