Chương 17: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười bảy.
Trước đây, cô chắc chắn sẽ không chủ động làm như vậy. Nhưng giờ đây, cô biết rằng công tước để ý đến cô vì cô giống mẹ của Nữ Chính, nên cô phải tận dụng điều khéo léo.
Dù vậy, vết thương của cô vẫn đang phục hồi khá chậm.
Nhờ có nữ chính, hiện tại liền có rất nhiều người đến thiết kế trang phục chuẩn bị cho buổi lễ thành niên sắp tới của nàng, để nàng có thể nổi bật trong lễ trưởng thành, nên trong thời gian này Hi Nhĩ rất bận rộn.
Việc bôi thuốc cho nhân ngư Trạch Lạc, liền rơi lên trên đầu cô.
Tên này trước khi bôi thuốc còn không đứng đắn, lại gần còn muốn làm ướt cả người cô. Khi biết ý định của hắn, Ly Cửu liền tránh đi, rửa tay sạch sẽ ngay trước mặt hắn.
Sau nửa tháng, đuôi cá của hắn đã phục hồi, sóng nước lấp lánh trở lại, và vóc dáng cũng dài ra khá nhiều, có lẽ cô nên giảm bớt lượng thức ăn của hắn lại, nếu không sẽ trở thành gánh nặng.
“Bắt đầu từ ngày mai, lượng đồ ăn sẽ giảm bớt một nửa, giảm béo một chút.”
Nhân Ngư Trạch Lạc thân thể cứng đờ, từ mặt nước nhào lên, há miệng cắn lấy cổ của Ly Cửu.
Ly Cửu bóp lấy lấy phần gáy của hắn quát: “Nhả ra.”
Nhân Ngư Trạch Lạc ôm cổ cô, chui đầu vào cắn trên cổ Ly Cửu, sống chết chính là không nhả ra, Ly Cửu nghiêng đầu cắn trả một cái vào cổ của hắn.
Một tay cô vịn vào cánh tay của Nhân Ngư Trạch Lạc, hắn treo lơ lửng trên cổ cô, kéo cô xuống. Để không bị rơi, cô phải ôm lấy đuôi cá của hắn.
Cảm nhận được một mùi vị ngai ngái trong miệng, Ly Cửu buông hắn ra dùng sức kéo tóc hắn.
“Buông ra.”
Nhân Ngư Trạch Lạc rút lại răng sắc, liếʍ liếʍ miệng, rồi phi phi vài tiếng, biểu thị rõ ràng là hắn thấy mùi vị thật sự khó uống.
Ly Cửu đưa tay thô lỗ đem hắn đẩy xuống dưới nước, còn tiếp tục nhìn hắn, cô sẽ không nhịn được muốn bóp chết hắn.
Nhảy xuống cầu thang, không cần vì hắn làm lãng phí thời gian.
Nhân Ngư Trạch Lạc lại bắt đầu đập vào vách tường ao nước, Ly Cửu cảnh cáo nói “Yên tĩnh một chút.”
Trong những ngày gần đây, cả hai vị thiếu gia đều có mặt trong phủ, tiếng ồn ào này khiến Ly Cửu lo lắng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, khi đó cô cũng không phải xử lý ra sao.
Khi hắn yên tĩnh lại, cô chuẩn bị rời đi nhưng lại bị tiếng động làm trì hoãn, việc này lập đi lập lại kéo dài hơn hai giờ.
Ly Cửu sắc mặt lạnh lùng, nghiến răng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Lãnh đạm như nước như Ly quản gia, mà cũng có lúc tức giận thế này, thật là hiếm thấy.” Hắn tiến đến trước mặt cô, giọng nói thấp và thuần khiết, nhưng lại mang theo chút khıêυ khí©h.
Ly Cửu ánh mắt lấp lóe, hạ thấp tầm nhìn, nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nói: “Cát La thiếu gia.”
Cát La nâng cằm của cô lên, với vẻ ngả ngớn nói: “Đôi mắt này quả thật rất giống.”
Ly Cửu vô ý bóp lấy cổ tay của hắn, ngay sao đó Cát La lập tức nắm lấy tay cô, nói: “Sao vậy? Trước đây đánh tôi, giờ lại muốn động thủ nữa sao?”
Cô không do dự, đánh lên tay hắn, chân thì đá vào eo hắn, để hắn rời xa chính mình.
“Cát La thiếu gia, dù tôi là hạ nhân trong phủ công tước, nhưng cũng có quyền con người, Ngài thường xuyên nhằm vào tôi, nếu không ưa nhìn thấy tôi, sau này gặp ngài, tôi sẽ tránh xa ngài, tôi còn có việc khác, xin cáo lui trước.”
Cát La nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phức tạp và đầy miệt thị.