Chương 16: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười sáu.
Ly Cửu nét mặt điềm tĩnh, giọng nói bình thản: “Là lỗi của ti chức thiếu giám sát không chu toàn, còn một tháng nữa là tới lễ trưởng thành của tiểu thư Hi Nhĩ, sau lễ trưởng thành xử lý cũng chưa muộn.”
Đến lúc đó, giao châu xuất hiện cùng với biến cố, thì chuyện liên quan đến một con sủng vật nhỏ nhoi thì sẽ còn ai quan tâm nữa.
Công tước thanh âm thuần hậu, cười khẽ nói “Hử, ngươi đối Hi Nhĩ thật đúng là ngoài ý muốn để bụng, cũng tốt thôi.”
Ly Cửu đề nghị trở về phòng, trước khi rời đi Công Tước bảo cô mỗi ngày đi thư phòng thay thuốc, Ly Cửu đồng ý, mái tóc xõa ra rời khỏi phòng hắn, Mặc quản gia cùng cô chào hỏi vài câu, trong giọng nói không hiểu thấy kỳ kỳ quái quái.
Ly Cửu lặng lẽ lắng nghe, thong qua hành lang dài đằng đẵng.
Cửa phòng của Cát La mở một bên cửa, hắn nghiêng người dựa vào khung cửa, chờ đợi khi cô ngang qua liền mỉa mai “Ngược lại là mạng lớn.”
Ly Cửu phớt lờ giọng điệu của hắn, chỉ cung kính nói: “Cát La thiếu gia.”
Gương mặt nhợt nhạt tinh xảo, đôi lông mi dài cong vυ"t lên, khuôn mặt khi không có cặp kính hoàn toàn hiện ra, dáng vẻ lãnh đạm như nước, khi cô ngước mắt lên, dường như mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng và sáng tỏ.
Cát La nén lại lời chế giễu trong miệng, dùng sức đóng cửa một cái thật mạnh.
Ly Cửu gặp Luther ở góc hành lang, hắn lãnh đạm nói: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Thế là cô đi cùng hắn đến gần cửa sổ.
Ánh trăng sáng rực, chiếu xuống thế gian, phủ lên họ một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Luther đứng thẳng bên lan can, dáng vẻ thanh tao tự tin, khuôn mặt lãnh đạm nói: “Chuyện yêu chim của Cát La đã được xử lý, chuyện này là hắn không đúng.”
Nói xong lời này, lời nói xoay chuyển, ngữ khí phút chốc lạnh lùng, “Còn có, ngươi cách phụ thân ta xa một chút, mặc kệ mục đích của ngươi như thế nào, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, liền sẽ không để ngươi làm ra chuyện bất lợi đối phủ công tước chuyện, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi.”
“Luther thiếu gia sợ là hiểu lầm cái gì, ta chưa hề muốn đối phủ công tước gây bất lợi.” Ta chẳng qua là muốn một đầu Nhân Ngư cùng giao châu của ngươi mà thôi.
“Là thật hay giả, ta sẽ tự mình điều tra.” Luther nhìn cô bằng ánh mắt sâu kín, rồi lặng lẽ quay lưng đi.
Ly Cửu rời khỏi bệ cửa sổ, vừa quay người lại, sắc mặt lập tức thay đổi, gương mặt trở nên nghiêm túc, những người này đều bị cái gì, đúng là kỳ lạ.
Ngày hôm sau, khi gặp nữ chính, Ly Cửu mới hiểu đại khái nguyên nhân của sự khác thường này.
“Hi Nhĩ tiểu thư, ngài đã dùng bữa quá một giờ rồi.” Ly Cửu nghiêm túc nhìn đồng hồ và nói, từ khi bước vào nhà ăn, cô đã cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Nữ Chính.
Từ lúc cô tháo kính mắt, những người trong phủ công tước bắt đầu không hiểu mà dành sự chú ý cô nhiều hơn trước.
Nữ Chính Hi Nhĩ lấy ra một bức chân dung quý giá cho cô xem, trên đó là gia đình công tước với năm thành viên. Trong bức tranh còn có mẹ của Nữ Chủ, người đã mất sớm. Bà ngồi trên ghế, ôm lấy Nữ Chủ, cả hai đều tươi cười rạng rỡ.
“Đôi mắt của Ly quản gia rất giống với mẹ của tôi.”
Khi biết được sự thật này, cô im lặng. Ở trong phủ công tước lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy chân dung của nữ chủ nhân nơi này, thời gian rời khỏi đây cần phải tăng tốc.
Ly Cửu mỗi ngày đều chăm chỉ đến thư phòng thay thuốc, Nhân lúc công tước có mặt, cô nhờ bác sĩ để lấy thêm vài bình thuốc, chuyện này công tước cũng ngầm đồng ý, chuyện này giúp cô thuận lợi hơi rất nhiều.