Chương 14: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi (14)

Chương 14: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười bốn.

Mặt hồ yên tĩnh, Trạch Lạc đang yên tĩnh nằm thẳng dưới đáy hồ, tóc hắn dài như hải tảo xòe ra trước ngực, thân hình gầy gò, eo dưới mảnh mai, còn đuôi cá trên cơ thể thì mỹ lệ lấp lánh, trên chiếc đuôi hoàn mỹ đó xuất hiện những vết thương chướng mắt.

Ly Cửu than nhẹ một tiếng, tháo kính, cởi giày cùng áo khoác, nhảy xuống nước hồ, chui vào đáy ao, nâng eo của hắn hướng phía bờ bơi đi, Nhân Ngư Tây Trạch ngạc nhiên, bơi giữa đường thì bỗng mở mắt, đôi mắt màu lam thâm thúy, sâu thẳm, lộ ra những lưỡi đao sắc bén.

Ly Cửu cảm thấy lòng thắt chặt một cái, sau một hơi, vị trí hai người thay đổi, Ly Cửu chìm xuống đáy ao, ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt âm u, ánh mắt như thể phun ra lửa vì giận dữ.

Ly Cửu giơ chân đá trên eo của hắn, ngược lại bị hắn chế trụ, Nhân Ngư Tây Trạch nắm tay cô, đặt tại đáy ao, đuôi cá đè ép chân của Ly Cửu khiến cô không thể động đậy.

Nghẹn một hơi trong miệng, Ly Cửu nhịn không được hé miệng, nước trong ao nhanh chóng luồng vào khó chịu vô cùng.

Cánh tay bị thương từ trước lại bị trọng lực đè nén, máu vừa ngưng chảy lại chảy ra tiếp, khi Ly Cửu gần như không thể chịu đựng thêm nữa, Nhân Ngư Trạch Lạc đã nắm lấy tay cô ném lên bờ.

Ly Cửu ho khan vài tiếng, dùng cánh tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, máu tươi thấm ướt băng gạc, nhuộm đỏ cả ống tay áo.

Nhân Ngư Trạch Lạc trồi lên mặt nước, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hắn dừng lại ở cánh tay của Ly Cửu, rồi nghiêng đầu về phía bậc thang, nơi đang để đồ ăn và thuốc.

Gương mặt hắn trầm xuống, lặng lẽ mang đồ ăn đi, cách xa cô.

Ly Cửu vén hết tóc lên, để lộ ra một gương mặt kiêu sa, đôi mắt vũ mị đa tình, đuôi mắt hơi ửng đỏ, hết sức câu người.

Cô chậm rãi tiến đến, lạnh lùng nhìn sang, Nhân Ngư Trạch Lạc vừa ăn vừa nhìn lại cô, miệng lẩm bẩm không rõ đang nói chuyện hay đang đối với đồ ăn có ý kiến.

Suýt nữa thì chết trong ao, liền không nên vẽ vời thêm chuyện.

Cô vớ lấy bình thuốc ném xuống nước, lạnh lùng nói: “Thuốc này bôi lên đuôi cá của ngươi.”

Nhân Ngư Trạch Lạc vung đuôi, bình thuốc đập ngược lại vào ngực cô.

“....”

Khuôn mặt Ly Cửu trở nên lạnh lẽo, sắc mặt hết sức khó coi, Ly Cửu mặc kệ hắn, đi xuống cầu thang, lấy thêm một tầng thuốc để băng bó vết thương mới trên tay, che phủ vết thương cũ.

Cô cẩn thận bôi thuốc thượng hạng, sắc mặt dần dần nhạt bớt.

Cô đặt thuốc đã sử dụng lên bậc thang và nói: “Không có độc.” Cô định rời đi, cảm thấy không có tổn thương nào trên người hai người, điều này không gây bất lợi cho việc trốn thoát, đặc biệt là với hắn, người mà tứ chi không cần thiết.

Nhân Ngư Trạch Lạc ôm lấy đồ ăn, liếʍ liếʍ đầu ngón tay, trong không khí yên tĩnh im ắng, hắn chậm rãi bơi tới, ngồi tại trong suốt một tầng pha lê bên trên, phẩy phẩy đem đuôi cá để trên người cô.

Ngón tay bén nhọn đâm xuống đồ ăn, chậm rãi thưởng thức.

Ly Cửu định đứng nguyên chỗ, Nhân Ngư Trạch Lạc quan sát Ly Cửu giây lát, thấy sắc mặt cô bỗng từ xanh chuyển sang trắng, cô cầm bình thuốc, dùng ngón tay lấy thuốc bôi lên đuôi cá cho hắn.

Sau khi bôi thuốc xong một bên, Trạch Lạc chủ động giơ đuôi cá lên để cô bôi thuốc vào mặt còn lại.

Học được bộ dáng sai sử người khác ngược lại là vô cùng tinh tế, Ly Cửu cụp mi mắt xuống, sao khi thoa xong, nói: “Mỗi ngày một lần, chỉ cần có chút trí tuệ, nhìn qua một lần là biết làm như nào.”

Khi nhiệm vụ hoàn thành, cô mặc lại đồ và rời khỏi phòng.

Thân thể mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy, môi không còn một chút huyết sắc.

Một hầu gái đến báo cáo: “Ly quản gia, công tước và các thiếu gia đã đến.”