Chương 12: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười hai.
Chỉ phòng thủ một cách mù quáng, Cát La xuống tay rất nặng, cô không thể vẫn lun chịu đựng được..
Lúc này, trong đầu Ly Cửu lại vang lên một đợt cảnh báo,【Cảnh báo, Cảnh báo, mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm, Cảnh báo, Cảnh báo. 】
Chết tiệt, cố tình lại là lúc này.
Ly Cửu quay người lại, rút trường kiếm ra, tháo khiên, giơ kiếm lên đánh, hai kiếm va chạm, tiếng kiếm va vào nhau vang lên.
Cát La khóe miệng hơi nhếch, giơ kiếm đâm tới, Ly Cửu giơ kiếm chặn hắn, cô tăng tốc đuổi theo không để bản thân rơi vào thế hạ phong.
【Cảnh cáo, cảnh cáo, mục tiêu nhiệm vụ đã bị thương, thể lực suy giảm, cảnh cáo, cảnh cáo... 】
Ly Cửu nhắm mắt lại, thở ra một hơi, sức lực trong tay tăng gấp đôi, xốc kiếm của Cát La lên.
Phản kích qua đi, một tay cầm kiếm, Cát La khinh thường, chồm tới hất kiếm ra khỏi tay cô, loạng choạng vung kiếm, hướng Ly Cửu đánh úp lại, Ly Cửu nghiêng thân kiếm, chùy thủ trong tay trái bất tri bất giác kề sát cổ hắn.
Một cái gọng kính của cô bỗng rơi xuống đất, tròng kính vỡ thành nhiều mảnh.
Trong mắt Cát La hiện lên một tia kinh ngạc, Ly Cửu cau mày, vội vàng thu dao về, cúi người, nhặt tròng kính trên mặt đất lên hướng Cát La nói: “Kiểm tra đã xong, Ti chức còn có nhiệm vụ phải làm, xin cáo lui trước.”
Cô bước nhanh về hướng Sơ Bạch chỉ.
Trạch Lạc ở sân sau, sau khi nhân loại nhỏ bé đột nhiên rời đi, hắn liền tự chuyển động xe lăn để tìm đường, tháo vòng hoa xuống ném sang một bên, giữa đường ngoài ý muốn gặp phải một đầu dã thú.
Nó to lớn trông xấu xí vô cùng, hung dữ, nước miếng chảy không ngừng nhìn về phía hắn, trong nháy mắt nó phi thân bay về phía hắn, hắn dùng đuôi đánh quăng nó đi, chuyển động xe lăn tạm thời trốn thoát, dã thú đuổi theo không bỏ, nhào tới xe lăn, đuôi hắn bị cắn.
Hắn vung đuôi đập xuống, ý đồ làm nó bất tỉnh. Cuối cùng nó cũng bỏ chạy, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm hắn không bỏ.
Hết lần này đến lần khác, vết thương xuất hiện khắp cơ thể Nhân Ngư Trạch Lạc, đặc biệt là ở đuôi cá, có nhiều dấu răng cắm sâu vào da thịt, để lại rất nhiều máu.
Sau vài phút Giằng co, ánh nắng gay gắt giữa trưa chiếu vào người hắn, hơi ẩm bắt đầu rút dần, khiến sắc mặt Trạch Lạc càng lúc càng tái nhợt.
Thấy thời cơ đã đến, con dã thú với khuôn mặt hung tợn, những chiếc răng nanh màu xanh lá cây lao tới, nơi nó nhắm tới đó chính là chiếc cổ thon dài của hắn.
Trong đầu Ly Cửu vang lên những âm thanh báo động, cô chạy về phía Trạch Lạc, một tay chặn miệng dã thú, một tay giữ chặt sợi tóc dài của hắn kéo mạnh ra sao, tích tắc đã thoát khỏi nguy hiểm.
Nhân ngư Trạch Lạc đầu nặng nề đập xuống đất, ly Cửu bỗng cảm thấy... rất thoải mái.
Vết thương trên tay và lưng của cô vẫn chưa lành hẳn, cô lại chịu thêm vết thương mới để cứu tên này.
Cô buông tóc hắn ra, nắm tay đấm về dã thú, Sau vài cú đấm, nó cũng đã ngã xuống vì kiệt sức. Ly Cửu lắc mạnh cánh tay phải đang tê cứng và sưng tấy của mình.
Cô muốn gϊếŧ con thú này nhưng đó là loài chim mà tên Cát La kia yêu thích nên cô không thể làm gì nó.
Tay trái của cô chảy máu, đau đớn khiến tay cô run rẩy. Nếu nó cắn vào cổ tên này, hắn phỏng chừng liền phải chết.
Cô bế Trạch Lạc lên đưa hăn vào phòng, máu tươi chảy khắp mặt đất, nhỏ xuống sàn nhà sáng sủa trong chói vô cùng, Ly Cửu mặt không thay đổi nói với người giúp việc gần đó: “Phiền toái ngươi xử lý một chút.”