Chương 11: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười một.
Cô nhìn thẳng về phía trước, đi từ tầng hai lên tầng một, cúi xuống đặt hắn ngồi lên xe lăn.
Chiếc đuôi còn hất lên đập vào đầu cô. Trạch Lạc quay mặt đi chỗ khác, còn khịt mũi hừ lạnh một cái, tỏ thái độ vô cùng.
Ly Cửu ánh mắt không hề gợn sóng, đứng thẳng người nhìn về phía trước.
Hi Nhĩ chủ động đẩy xe lăn ra vườn hoa, nhìn bóng lưng của hai người bọn họ ở chung mấy ngày nay rất giống với miêu tả của tuyến truyện ban đầu.
Nhân Ngư Trạch Lạc chỉ nghe lời và chỉ mỉm cười với Nữ chính.
Cốt truyện dù không bị thay đổi thì cô cũng phải trói hắn lại ném xuống biển.
Ngoài vườn, trăm hoa đua nở, đủ mọi sắc màu.
Hi Nhĩ đẩy Trạch Lạc vào trong sân, ngồi lên bậc đá, trên tay đan một vòng hoa, vòng đầu tiên thì đội lên đầu tiểu Mỹ Nhân Ngư, màu sắc tươi sáng càng hiện lên giương tinh xảo, hoa so người, người còn kiều diễm hơn hoa. Hi Nhĩ khen nói “Thật đẹp.”
Nhân Ngư Trạch Lạc nhếch khóe miệng, đuôi mắt cong cong, nếu như cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ phát hiện khi hắn cười, dáng vẻ mỗi lần đều giống hệt nhau, như tượng tạc không khác gì nhau.
Mặc quản gia đi tới, thông báo: “Ly quản gia, trong phủ đã nhận được một lô vũ khí mới, Công tước muốn ngài qua xem.”
Ly Cửu: “Được, đã biết.”
Trước khi rời đi, Mặc Quản gia không khỏi nhắc tới: “Nếu có thời gian, ngươi hãy lên tầng ba và thừa nhận lỗi lầm của mình với Công tước, mọi chuyện liền ổn thôi.”
Ly Cửu dừng lại một chút rồi nói: “Cảm ơn lòng tốt của Mặc quản gia, nhưng tôi không làm gì sai cả.”
Cô luôn dựa theo yêu cầu để làm việc, mọi thứ đều được thực hiện không sai xót, tận chức trách của bản thân.
Không sai, thì cô như thế nào có thể nhận sai.
Ly Cửu đi đến sân sau, nơi huấn luyện của Công tước. Ly Cửu đi thẳng đến mục tiêu nơi đặt vũ khí, có hai rương to là kiếm và khiên.
Những thứ này đều đã được kiểm tra đặc biệt, cô chỉ cần giám sát một vài thứ, từ một trong những món này chọn ra mộ vài cái ra để kiểm tra, tiến hành thử nghiệm chất lượng của chúng.
“Nghe nói hôm nay có một số vũ khí mới được chuyển tới.”
Ly Cửu thầm nói một câu không mai, là Cát La.
Liếc nhìn qua người đang mặc chế phục đi tới, Cát La mỉm cười nói: “Ly quản gia Lý, mấy ngày không gặp, tinh thần không tồi.”
Ly Cửu đỡ ngực thi lễ nói: “ Cát La thiếu gia.”
Cát La chậm rãi đến gần, giọng điệu lười biếng kéo dài nói: “Kể từ hôm đó, ta rất ít khi gặp Ly quản gia đâu. Nếu không biết, ta còn tưởng rằng ngươi đang tránh mặt ta.”
Toàn thân toát ra một luồng khí tức nguy hiểm, cô biết bản thân không thể tránh nên quyết định đối mặt.
“Ti chức thân là quản gia của Hi Nhĩ tiểu thư, Cát La thiếu gia công vụ bận rộn, tất nhiên là khó có thể gặp một lần.”
“Kia không bằng tận dụng cơ hội lần này, để trò chuyện vui vẻ.”
Hắn vừa nói vừa rút ra một thanh trường kiếm từ trong rương, “Vừa vặn lại có vũ khí mới để thử nghiệm, không bằng Ly quản gia tự mình thử xem.”
“Ti chức còn cần bồi …” Một thanh kiếm bén nhọn phóng tới, cắt ngang lời nói của cô, Ly Cửu né sang một bên, trên mặt nhất thời có cảm giác như đang chảy máu.
Kiếm lại đánh tới, hôm nay tên Cát La này nhất định không bỏ qua cho cô, Ly Cửu không muốn đánh hắn nên lấy một chiếc khiên ra.