Chương 10: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi (10)

Chương 10: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi mười

Ly Cửu dừng lại, khi Công tước gọi tên cô, đây là muốn bày tỏ nghe những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, đối với hai đương sự có mặt ở đây bắt kể cô nói gì thì cũng không đúng.

Ly Cửu ngữ khí bình tĩnh nói: “Luther thiếu gia là người khiêm tốn hành sự thận trọng, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng là một người chính trực ngay thẳng nhưng thực chất là vô liêm sỉ tàn ác gϊếŧ người như ma. Còn Cát La thiếu gia có bề ngoài có vẻ tốt bụng hiền lành, nội tâm lại đen tối, tà ác, tính cách ác liệt, đặc biệt mang thù.”

Bị người trực tiếp nói ra, trần trụi phơi bày mặt tối, khuôn mặt của Luther trở nên thâm trầm, sâu như một vũng nước, đôi mắt trũng sâu. Cát La nhướng mày, trên môi nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng.

Ly Cửu nói thêm: “Cả hai thiếu gia đều là người dám yêu dám hận, có tài năng vượt trội, là người có thể làm việc lớn.”

Công tước chợt cười nói: “Quả nhiên chỉ có ngươi mới có thể nhìn ra bản chất thật sự của bọn hắn, dám lên tiếng.”

Công tước nhìn thẳng vào cô, trong mắt dường như tràn đầy mong đợi: “Nếu được yêu cầu chọn một trong số họ, ngươi sẽ chọn ai?”

Tim Ly Cửu đập thình thịch, cuộc tranh giành quyền lực đã bắt đầu sớm như vậy, hai người còn lại cũng bàng hoàng không kém, xem ra người nào cô chọn sẽ là người nắm quyền ngay lập tức.

Cô cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Nếu phải chọn một người, theo thần thì thần sẽ chọn, Hi Nhĩ tiểu thư.”

Công tước lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt thật sâu nheo lại, nói: “Hi Nhĩ, không tệ.”

Kể từ ngày hôm đó, Ly Cửu trở thành quản gia riêng của Hi Nhĩ, lúc nào cũng có điều hòa vây quanh, làm mất lòng cả hai thiếu gia, ngay cả công tước cũng không bao giờ triệu tập cô nữa.

Tin đồn về việc cô thất sủng đã lan truyền trong Cung điện. Mặc dù vậy, những kẻ muốn gây rắc rối cũng không có đủ can đảm.

Điều này giúp Ly Cửu thuận tiện hơn nhiều vì Ly Cửu cảm thấy bản thân sẽ luôn có thể chú ý đến các mục tiêu của nhiệm vụ.

“Ly quản gia, ngươi cảm thấy cái này nhìn đẹp mắt sao?” Hi Nhĩ ngồi ở bên bờ hồ, cầm hoa trên tay, ngọt ngào cười nói.

Ly Cửu trả lời bằng giọng máy móc: “Đẹp.”

“Ly quản gia, đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Mỹ Nhân Ngư ăn đi.”

“Vâng.”

“Ly Quản qua, hôm nay thời tiết thật đẹp, ta muốn dẫn Nhân Ngư ra ngoài đi dạo một chút.”

“Chỉ cần là ngài muốn.”

Ly Cửu đi tới bên ao, bình tĩnh nói: “Đi lên.”

Nhân Ngư Trạch Lạc bơi trong nước, không thèm liếc nhìn Ly Cửu một cái.

Hi Nhĩ nhìn xuống dưới ao, nhẹ nhàng nói: “Mỹ Nhân Ngư, em có muốn ra ngoài không? Bên ngoài có một khu vườn, đẹp lắm.”

Nhân Ngư Trạch Lạc phản ứng lại, từ trong bể bơi ra, sợi dây xích ở cổ hắn đã được tháo ra từ mấy ngày trước, lúc đó cô đang ở bên cạnh, tên này giả vờ đáng thương với Nữ Chính, nhưng lại tỏ ra ngạo mạn với cô.

Ly Cửu nhanh mắt nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức nhấc lên như thường lệ, tay còn lại ôm lấy eo hắn nhấc đuôi cá lên, từ trên cao hạ xuống.

Nhân Ngư Trạch Lạc không hài lòng hất đuôi, Ly Cửu lạnh nhạt nói: “Đừng lộn xộn.”

Hắn như mất đi thính giác, tiếp tục vùng vẫy, Ly Cửu không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Còn động đậy nữa sẽ ngã, lỡ không cẩn thận bị đá mấy phát, cũng đừng trách ta.”

Nhân Ngư Trạch Lạc hoàn toàn im lặng, khoanh tay lại, liếc xéo cô một cái.