Chương 1: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi (1)

Chương 01: Đầu Mỹ Nhân Ngư này không dễ nuôi một.

“Phiên đấu giá sắp kết thúc, món kế tiếp chính là món cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay.”

Trong khán phòng những dãy ghế đông đúc toàn bộ đều bị người ngồi chặt kín, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào ánh sáng duy nhất trên sân khấu.

Tấm màn trên sân khấu buông xuống rồi lại mở ra, thứ xuất hiện ở giữa sân có hình trụ tròn đang được vải đen bao phủ.

“Vật phẩm đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay chính là, Mỹ Nhân Ngư.” Người chủ trì trên sân khấu kéo tấm vải đen ra, để lộ ra bể thủy tinh dài hai mét hai mét bên trong đang nhốt một Mỹ Nhân Ngư chiếc đuôi cá xinh đẹp có màu xanh lam.

“Đầu Mỹ Nhân Ngư đuôi lam này không đến nửa năm nữa sẽ thay đổi giới tính, hóa thành nam hay nữ đều phụ thuộc vào các khách nhân muốn bồi dưỡng nó theo phương thức như nào.”

Hiện trường lập tức vang lên một trận sợ hãi thán phục.

“Giá khởi điểm là 500.000 đồng vàng.” Người chủ trì vừa tuyên bố một con số, liền có người bắt đầu tăng giá.

“Năm trăm năm mươi nghìn.”

“Sáu trăm nghìn.”

“Sáu trăm hai mươi nghìn.”

“Một triệu.”

Người chủ trì trên sân khấu hỏi: “Còn ai ra giá cao hơn nữa không?”

Một giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng vang lên, “Mười viên Thánh Thạch.”

Người đang giơ bảng đấu giá đang khoác trên mình mũ trùm đầu, nghe giọng nói cũng có thể suy đoán ra là một cô gái.

“Mười viên....Thánh Thạch.” Giọng người chủ trì bỗng cao lên, sau đó chậm rãi hạ xuống, tùy ý hỏi: “Còn ai ra giá cao hơn nữa không?”

Hiện trường im lặng không một tiếng động.

Người chủ trì cất cao giọng tuyên bố: “Chúc mừng khách nhân số 10, dùng mười viên Thánh Thạch đã dành được Mỹ Nhân Ngư đuôi lam này về”.

................

Trong một dinh thự.

【 Chủ nhân, nữ chính đã đấu giá thành công mục tiêu của nhiệm vụ rồi. 】

Ly Cửu đứng thẳng người ngoài thư phòng, trong đầu vang lên lời báo của Sơ Bạch, trong lòng trả lời: “Đã biết.”

Trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn mang lên một chiếc mắt kính cũ kỹ, máy tóc dài được buộc gọn gàng ở phía sau, trên trán có phần tóc mái che khuất đi đôi lông mày, giương mặt vô cảm không biểu tình, khoác trên người là bộ tây trang kết hợp giữa hai màu đen trắng, thoạt nhìn cứ như ông cụ non.

【Chủ nhân, lần này người không được gϊếŧ Nữ Chính như lần trước 】

Giọng nói của Sơ Bạch lộ ra tia cầu xin, cho dù sứ mệnh mục tiêu có hy sinh vì Nữ Chủ đi nữa, thì chủ nhân cũng không thể vừa tiến vào thế giới nhiệm vụ liền đem Nữ Chính xử lý, dẫn đến toàn bộ thế giới đều phải khởi động lại.

“Lần sau ngươi hãy nói rõ ra là không thể làm gì. Ngoại trừ việc không thể gϊếŧ nam nữ chính ra thì không còn gì khác nữa đúng không.”

Sơ Bạch có chút ủy khuất nói: 【Nhiệm vụ lần này của người là đưa mục tiêu an toàn trở về Đại Hải, ngoài ra, chủ nhân không thể tùy ý vi phạm pháp tắc của thế giới】

“Chính là không thể tùy tiện gϊếŧ người à.”

【 Đúng vậy. 】

Cửu Ly ngậm miệng không nói nữa, nếu như không bị mất đi ký ức thì cô đã không nhận nhiệm vụ giải cứu này.

Nữ chủ Hi Nhĩ vừa trở về liền vọt tới cửa thư phòng, phận làm quản gia, Ly Cửu đỡ ngực thi lễ, nói: “Hi Nhĩ tiểu thư, công tước đại nhân đang cùng khách nhân trò chuyện.”

Hi Nhĩ không vào được, bèn bắt đầu kiếm chuyện, mà đối tượng để kiếm chuyện ấy chính là Ly Cửu người đang đứng trước mặt nàng, Hi Nhĩ thân cai 1m6 cũng phải hơi ngước đầu lên nhìn Ly Cửu.

“Ly quản gia, ngươi như thế nào vẫn luôn cụ mặt như thế, cười một cái xem, giống như vậy này.”

Một giương mặt ngọt ngào với nụ cười tươi tắn, xinh đẹp như một thiên thần giáng trần, những thứ này là điều vị công tước ở trong kia thường nói, kiến cho bất luận kẻ nào đều không đành lòng bày ra sắc mặt với nàng.