Chương 5: Chính văn (5)

"Nếu là như vậy, tóm lại cũng xem như cô thông qua thử thách. Vậy hoan nghênh cô gia nhập Vân Nguyệt chúng tôi." Thù Vân không có ý truy hỏi quá nhiều. Người nào ở đây cũng không thể khinh thường, có lẽ cô cũng có bí mật của mình.

Vân Ương gật đầu, cô mới đến, hết thảy nơi này đối với cô mà nói đều vô cùng xa lạ.

"Tôi tên Thù Vân, là anh trai của Thù Nguyệt. Chắc hẳn cô đã biết đây là nơi nào. Lát nữa tôi sẽ bảo Lăng Linh nói cho cô biết tình huống đại khái ở chỗ này." Thù Vân mỉm cười, trong mắt là hứng thú dày đặc.

Ngay từ khi ngửi thấy mùi hương tuyết tùng trên người cô, anh ta đã biết cô là một mỹ nhân cực phẩm.

Anh ta rất muốn phá hủy biểu cảm không thay đổi trên khuôn mặt cô, nhìn xem cô trông như thế nào khi bị phá hư.

Vân Ương tiếp tục gật đầu, không nói một lời.

Thù Vân đợi một lúc, vẫn không nghe thấy cô giới thiệu tên mình, nụ cười trên môi có chút không giữ nổi.

Thù Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Ương, nở nụ cười.

"Sao cô không nói tên? Cứ đứng như thế này à?"

Vân Ương lúc này mới nhếch môi: "Vân Ương."

Nếu có thể ngắn gọn, tuyệt đối không nói thêm một chữ.

"Ương Ương, tên hay, nghe hay." Cô gái đáng yêu chạy tới, nhìn Vân Ương, rồi dừng lại ở ngoài một bước.

"Lăng Linh, cô dẫn cô ấy vào phòng, tiện thể kể cho cô ấy nghe chuyện ở đây. Tôi đi ăn trước, lát nữa sẽ vào trò chơi." Thù Vân nói xong đi tới phòng ăn.

Kế tiếp Lăng Linh giới thiệu Vân Ương với vài người trong phòng khách nhưng vẫn giữ khoảng cách hai bước.

Một cô gái khác là kiểu mạng mẽ quyến rũ, tên Donna. Người đàn ông giống như tháp sắt là Biên Đại Lực. Còn có hai người đàn ông tướng mạo không tầm thường, dáng người cao ngất. Một người nhẹ nhàng lễ độ, tên Quý Hạc Chu. Một người nhuộm tóc đỏ rực rỡ, tên Giang Dật Trần. Năm người còn lại vẫn còn ở trong trò chơi chưa ra ngoài.

Toàn bộ quá trình Vân Ương chỉ khẽ gật đầu, tích chữ như vàng, ánh mắt lạnh nhạt.

"Cô muốn lên nghỉ ngơi một chút không?" Lăng Linh giới thiệu xong tình huống cơ bản rồi hỏi.

Đã qua buổi trưa, tất cả mọi người đã trở về phòng, trong phòng khách vắng vẻ.

Chỉ có trên màn hình lớn trong phòng khách chiếu hình ảnh thời gian thực trong trò chơi của một thành viên.

Người bên trong vẫn đang làʍ t̠ìиɦ, đây là chuyện rất thường thấy trong thế giới này. Nam nam, nữ nữ, nam nữ, đều có thể sa vào du͙© vọиɠ bất cứ lúc nào.

"A, đây là anh Bạch Trúc Đình," Lăng Linh nhìn màn hình, có chút kinh ngạc. Ngoài anh ta, một người trông như tiên giáng trần, thì bên trong còn có mấy ông già còng lưng đang xâm phạm anh ta. Lỗ hậu sưng đỏ da^ʍ mỹ, cơ thể anh ta phủ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c.

Các lỗ trên cơ thể người đàn ông đều bị gậy thịt nhét đầy. Trong miệng một cây, trên mỗi tay một cây, trên ngực còn có hai cây cọ đầṳ ѵú sưng đỏ như quả nho, trong lỗ hậu kẹp một cây. Chỉ có gậy thịt to lớn phía trước của anh ta không ai hỏi thăm.

Mấy ông già vừa cắm rút gậy thịt bẩn thỉu màu tím đen, vừa hưng phấn nhục mạ người đàn ông đang bị làm. Hạ vầng trăng sáng khỏi bầu trời, để cho anh ta nằm dưới thân mình, mặc mình trút bỏ du͙© vọиɠ, quả thực là một việc làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái.

Người đàn ông bị cắm rêи ɾỉ đứt quãng, nào là bị đυ. sướиɠ quá, cắm đến hoa tâm các kiểu. Trong mắt anh ta tìиɧ ɖu͙© tràn lan, phảng phất đã biến thành cái bô chỉ biết ăn gậy thịt.

Nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt anh ta, có thể thấy được sự tủi nhục và miễn cưỡng ẩn sâu trong ham muốn.

Vân Ương nhìn vạn vật với một góc nhìn khách quan và siêu thoát thế tục. Trong mắt cô, những cơ thể trắng bóng này không khác gì việc con người nhìn chó mèo giao phối. Cảm xúc của cô sẽ không hề dao động hay xấu hổ chút nào.

"Nhiệm vụ lần này của anh Bạch Trúc Đình thảm quá, lại là như thế này." Lăng Linh có chút oán giận và uể oải, "Chị Vân Ương, em đưa chị lên lầu trước nha."

Cầu thang xoắn ốc lên trên, lầu hai là khu nghỉ ngơi. Họ còn chưa đi lên thì đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ.