Hạ Tử Minh nghe xong lời này của hệ thống mới hiểu ra, toàn bộ việc này chỉ là một hiểu lầm xinh đẹp mà thôi.
Vốn dĩ Lệ thái tử Hạ Tử Minh chỉ biết, năm đó nguyên Hoàng hậu chết đi là do Quý phi hãm hại, tuy cùng Dung Phi có quan hệ nhưng nhiều nhất bà ta chỉ là tay sai của Quý Phi mà thôi. Nào ngờ, chính vị Dung phi bề ngoài yếu đuối nhút nhát này mới là kẻ chủ mưu thực sự, còn Quý phi mới là người bị oan.
Bởi vậy, hắn che giấu việc này vì không muốn Hạ Tử Thịnh còn nhỏ như vậy đã mất mạng vì tội lỗi của mẫu phi, chứ không nghiêm trọng đến mức vì tình anh em mà từ bỏ mối thù gϊếŧ mẹ. Còn việc Hạ Tử Thịnh không phải là huyết mạch hoàng gia mà là con cháu của vị Thái Tử bị phế triều trước hậu nhân việc, hắn hoàn toàn không biết. Nếu không, hắn sẽ nói ra sự thật chứ tuyệt đối không nhìn Hạ Tử Thịnh ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Nhưng toàn bộ việc này chỉ có Hạ Tử Minh xuyên qua biết rõ. Nhưng hắn vốn không phải người của thế giới này, hoàn toàn không để ý Hạ Tử Thịnh có phải huyết mạch hoàng gia hay không, cũng không muốn cản trở y ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chỉ biết Hạ Tử Thịnh là đứa con vận mệnh của thế giới này - người đã được định sẵn sẽ trở thành Hoàng đế.
Nhưng chính vì thái độ cái gì cũng biết lại cái gì cũng không nói ra không để bụng này lại gián tiếp khiến Hạ Tử Thịnh cho rằng Hạ Tử Minh biết nhiều hơn hắn, mà Hạ Tử Minh làm như vậy đều là vì y, vì tình anh em giữa hai người bọn họ. Thậm chí, y còn cho rằng tính cách Hạ Tử Minh trở nên kì quái thô bạo, thay đổi thất thường như vậy cũng vì trong lòng che giấu quá nhiều chuyện. Hạ Tử Thịnh thực sự bị Hạ Tử Minh làm cho cảm động đến rơi nước mắt tới.
Hạ Tử Minh: "..."
Nguyên chủ không rõ Dung Phi mới là thủ phạm hại chết nguyên Hoàng Hậu, cũng hoàn toàn không biết Hạ Tử Thịnh không phải huyết mạch hoàng gia, thậm chí tính tình từ rộng rãi đến bất thường cũng chỉ có một bộ phận tất ít là vì thẹn với mẫu thân, không nói ra Dung Phi tham dự "Vụ án Hoàng Hậu", bảo hộ Hạ Tử Thịnh, nguyên nhân chính là khi dậy thì hắn phát hiện bản thân chỉ cương lên với đàn ông, hơn nữa chỉ thích nằm dưới! Nhưng làm một người xuyên nhanh, nếu đã đạt tới hiệu quả này, Hạ Tử Minh cũng không chủ động nói rõ mà chỉ thuận theo tự nhiên làm hiểu lầm tốt đẹp này càng lúc càng sâu.
Khi phát hiện Hạ Tử Thịnh đang tiêu trừ manh mối dẫn đến sự việc năm đó, Hạ Tử Minh lập tức trợ giúp đứa con vận mệnh quét sạch chứng cứ trí mạng, tiếp tục chứng thực hiểu lầm hắn cái gì đều biết nhưng vẫn luôn giấu giếm bảo hộ Hạ Tử Minh.
Thế lực của Hoàng thái tử tham dự trợ giúp tiêu hủy chứng cứ năm đó khiến tốc độ làm việc của thuộc hạ Hạ Tử Thịnh thuộc hạ làm việc nhanh hơn rất nhiều, Hạ Tử Thịnh làm chủ nhân "Thiên Nhãn" cũng rất nhanh đã biết được việc này.
"Đại nhân, ngài thật lợi hại, đến cả thế lực của Hoàng thái tử cũng có thể sử dụng được!" - thuộc hạ tận hết sức lực khen ngợi năng lực của Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh nhìn thế lực của Hoàng thái tử chủ động ra tay giúp y che dấu chứng cứ y không phải huyết mạch hoàng gia, cảm xúc trong lòng phức tạp vô cùng: Cảm tình của Hạ Tử Minh đối với y sâu đến vậy sao?
Từ sau lần đó, ánh mắt Hạ Tử Thịnh nhìn Hạ Tử Minh càng thêm lẫn lộn lên, phức tạp, nghiêm túc giống như đang ngắm một cây kỳ ba hiếm có.
- Thái Tử điện hạ..
Hạ Tử Thịnh không tự giác gọi Hạ Tử Minh, y muốn hỏi vì sao Hạ Tử Minh phải tốt với y đến vậy, vì sao phải vì y mà thừa nhận nhiều như vậy?
Hạ Tử Minh hung dữ nhìn y:
- Cái gì?
Nhưng lúc này, Hạ Tử Thịnh lại không mở miệng, vì y biết Hạ Tử Minh sẽ không trả lời. Bởi vậy, y chỉ lắc đầu:
- Không có gì.
- Đang yên đang lành gọi cô một tiếng, cô hỏi ngươi, ngươi lại không nói lời nào? Đúng là thứ phế vật ẻo lả, từ nhỏ ngươi đã là thứ không có tài cái gì rồi!
Hạ Tử Minh mắng y một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Hạ Tử Thịnh nhìn gương mặt tập trung đang cúi xuống của hắn, đột nhiên lại cảm thấy có chút hương vị bình yên ngọt ngào.
"Tích! Nhân vật có thể công lược Hạ Tử Thịnh tăng 5 điểm hảo cảm, hiện tại là 75 điểm." Âm báo hiệu của hệ thống vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh mặt ngoài không cảm xúc, nội tâm lại thập phần kích động nói với hệ thống:
- Chậc chậc, mới mấy ngày điểm hảo cảm của Hạ Tử Thịnh đối với ta đã cao như vậy. Xem ra nhiệm vụ ở thế giới này thực dễ dàng, ta hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.
Hạ Tử Minh kính nghề yêu nghiệp cảm thấy năng lực nghiệp vụ của mình càng ngày càng cao! Không ai bằng!
- Điểm hảo cảm của Hạ Tử Thịnh đối với cậu đúng là tiến bộ vượt bậc, răng lên rất cao. Nhưng là, ký chủ ngu ngốc, đối tượng công lược là Cố Sâm, không phải Hạ Tử Thịnh.. Lệ Thái Tử muốn biến thành bạch nguyệt quang của Cố Sâm, không phải Hạ Tử Thịnh! - Hệ thống lại là cực kỳ vô tình đả kích Hạ Tử Minh, chọc thủng ảo tưởng của hắn.
Hạ Tử Minh: "..."
Đúng nha, đối tượng công lược của mình là Cố Sâm, không phải Hạ Tử Thịnh.
- Ta đương nhiên biết đối tượng công lược là Cố Sâm, không phải Hạ Tử Thịnh. Nhưng điểm hảo cảm của đứa con vận mệnh đã cao như vậy, của nam phụ Cố Sâm còn xa sao? - Hạ Tử Minh cũng vì chỉ số thông minh của mình nôn nóng một giây, nhưng vì giữ vững hình tượng đoan trang lạnh lùng, hắn vẫn ra vẻ cao thâm khó đoán nói với hệ thống.
Hệ thống: "..."
Điểm hảo cảm của Hạ Tử Thịnh đã cao như vậy, điểm hảo cảm của Cố Sâm còn xa sao? Trí tuệ nhân tạo như nó thực sự không hiểu nổi quan hệ nhân quả và logic giữa hai câu nói này!
Cố Sâm yêu thầm Hạ Tử Thịnh, ký chủ ngốc đẩy điểm hảo cảm của Hạ Tử Thịnh lên cao như vậy là muốn biến thành tình địch của mục tiêu công lược sao?
Hạ Tử Minh không nói chuyện cùng hệ thống ngu xuẩn nữa, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo trong kế hoạch công lược Cố Sâm.
Hiện tại cốt truyện đã tiến triển tới đoạn Hoàng thái tử Hạ Tử Minh cùng Nhị hoàng tử vì chính kiến không hợp trên triều mà nổi xung đột, Nhị hoàng tử ghi hận trong lòng, lại không dám động vào Hoàng thái tử nên sai giáo huấn Hạ Tử Thịnh - kẻ đi theo Hoàng thái tử làm chó săn, sau lưng lại không có bất cứ thế lực nào giúp đỡ.
Sau khi Hạ Tử Minh kiếm một đám điểm hảo cảm ở chỗ Cố Sâm, lúc đi con đường nhỏ trong cung - nơi Hạ Tử Thịnh đang bị chặn đường, Hạ Tử Thịnh đang bị người của Nhị hoàng tử đè trên mặt đất, nhận Nhị hoàng tử tay đấm chân đá.
- Tứ hoàng tử điện hạ..
Cố Sâm cả kinh, xông lên đẩy ra Nhị hoàng tử cùng đám thị vệ.
Phản ứng của Hạ Tử Minh còn khoa trương hơn nhiều, hắn xông lên phía trước đấm một cú vào mặt Nhị hoàng tử, máu mũi giàn giụa:
- Con mẹ ngươi Hạ Tử Chương!
Hạ Tử Chương bị hắn đánh đến choáng người, nửa ngày còn chưa thanh tỉnh, đám thị vệ thấy là Thái Tử, do dự một lát cũng không ai dám tiến đến cản.
Hạ Tử Thịnh vẫn là thiếu niên, bị đánh một trậnngã trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy nổi.
Y được Cố Sâm nâng, ngơ ngác nhìn Hạ Tử Minh cho Hạ Tử Chương một đấm, không nghĩ tới Hạ Tử Minh vì y mà cùng Nhị hoàng tử địa vị ngang nhau trên triều động thủ.
- Đại hoàng huynh làm gì vậy? - Hạ Tử Chương hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Tử Minh cư nhiên sẽ vì Hạ Tử Thịnh mà chính mình.
Hạ Tử Minh nhìn Hạ Tử Thịnh tội nghiệp nằm đó, lại đá một cái vào bụng Hạ Tử Chương bụng, đem đối phương đá ra thật xa:
- Đương nhiên là ngươi làm cái gì thì cô làm cái đó.
- Khụ khụ khụ, đại hoàng huynh, Hạ Tử Thịnh bất kính đệ, đệ làm huynh trưởng dạy dỗ hắn, đại hoàng huynh lại vì bảo hộ hắn mà đánh đệ, thật quá đáng. Mẫu phi của đệ chính là Quách Quý Phi a. - Hạ Tử Chương nôn ra một ngụm máu tươi, thật vất vả từ trên mặt đất bò lên - Hoàng huynh không sợ đệ cáo trạng với phụ hoàng? Vì một con chó, huynh lại đối đãi huynh đệ như vậy.
Sau khi nguyên Hoàng Hậu chết, lão hoàng đế không lập Hoàng Hậu nữa, Quách Quý Phi người có vị phân tối cao trong các phi tần hậu cung, địa vị ngang với phó hoàng sau. Cho dù Hạ Tử Minh là Hoàng thái tử, đánh con trai bà ta như vậy chỉ sợ cũng không dễ cho qua.
- Hoàng huynh..
- Thái Tử điện hạ..
Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh thập phần lo lắng đã mở miệng, muốn khuyên hắn vài câu.
- Câm miệng! Ai cho ngươi gọi cô là hoàng huynh? Quy củ đều ném cho chó ăn sao?
Hạ Tử Minh hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Tử Thịnh ngã trên mặt đất một cái mới liếc về phía Hạ Tử Chương, khí phách nói:
- Đầu tiên, trên tông tộc biểu, Hạ Tử Thịnh cũng là con trai của phụ hoàng, là huynh đệ của ngươi và ta; thứ hai, cô đánh ngươi không phải vì hắn mà vì ngươi bất kính Hoàng thái tử, cô làm Hoàng thái tử, làm huynh trưởng của ngươi, tất nhiên phải giáo huấn ngươi, cho ngươi biết quân thần có khác!
Hạ Tử Chương chất vấn:
- Đại hoàng huynh không nói đạo lý a, huynh không sợ ta cáo trạng với phụ hoàng?
- Ngươi cứ việc thử, cô cũng muốn xem phụ hoàng sẽ đứng ở bên cô hay ở bên ngươi! Cô không sợ gì cả! - Hạ Tử Minh cười lạnh một tiếng.
Hạ Tử Chương chỉ phải cắn răng đem nước đắng hướng trong bụng nuốt. Lấy trình độ bất công của lão hoàng đế đối Hạ Tử Minh, không cần nghĩ cũng biết ông sẽ bênh vực ai.
- Hắn chỉ là một con chó của hoàng huynh mà thôi, chính huynh cũng thường xuyên làm nhục hắn không phải sao? Hoàng huynh giáo huấn được hắn, chẳng lẽ đệ lại không dạy dỗ được thứ tạp chủng do tiện tì sinh hay sao? - vì Hạ Tử Thịnh mà bị đánh một trận, Hạ Tử Chương không phục, nhìn Hạ Tử Thịnh liền không nhịn được mà âm dương quái khí.
Hạ Tử Minh hung tợn trợn mắt, khí phách nhấn rõ từng câu từng chữ:
- Ngươi biết hắn là người của cô, được cô che chở là được. Cô có thể giáo huấn người của mình chứ người khác thì không! Động vào người của cô thì phải trả giá, nếu không chính là sỉ nhục cô.. Lần này, cô chỉ là ăn miếng trả miếng, lần sau có hậu quả gì cô không dám bảo đảm đâu! - Hắn uy hϊếp.
Đánh đập huynh đệ vốn đã sai trước, không thể lại ầm ĩ đến trước mặt hoàng đế, Hạ Tử Chương chỉ có thể đem cả răng lẫn máu nuốt vào trong bụng, ném xuống một câu:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, đại hoàng huynh chờ xem!
Rồi mang theo tùy tùng chạy mất.
Chuyện như vậy Hạ Tử Minh nguyên bản cũng làm không ít, Hạ Tử Minh xuyên qua chỉ từ đầu đến cuối sao chép lại mà thôi. Nhưng tâm cảnh bất đồng ý tưởng cũng sẽ thay đổi, kiếp trước Hạ Tử Minh giáo huấn Nhị hoàng tử, Hạ Tử Thịnh chỉ nghĩ Hạ Tử Minh là bởi vì "đánh chó còn phải ngó mặt chủ", không phải bảo vệ y là đang giữ gìn mặt mũi của chính hắn; mà y vì Hạ Tử Minh bị đánh, đối với Hạ Tử Minh Hạ Tử Chương đều là căm hận như nhau.
Hiện tại, Hạ Tử Thịnh nhận định Hạ Tử Minh quan tâm yêu quý chính mình, y thấy Hạ Tử Minh làm gì đều là vì mình, thậm chí là vì y mới không tiếc đắc tội Hạ Tử Chương cùng Quách Quý Phi.
- Đại hoàng huynh, huynh không nên vì đệ mà làm thế. Thế lực của Quách gia ở trong triều rất mạnh, đánh Nhị hoàng tử không tốt cho huynh - Hạ Tử Thịnh đứng lên, đi đến bên người Hạ Tử Minh khuyên.
Hạ Tử Minh lại rất không kiên nhẫn ném tay y ra:
- Cút ngay! Đừng có tự mình đa tình, ai vì ngươi đắc tội Nhị hoàng tử cùng Quách gia, cô chỉ lấy lại mặt mũi, cho Hạ Tử Chương biết người của cô không phải hắn có thể tùy tiện động vào. Một cái Quách gia nho nhỏ, cô còn không để trong mắt.
Hắn nhất thời không để ý sửa lại xưng hô của Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh nhìn hắn như vậy, đột nhiên cong khóe môi cười.
Y cảm thấy Hạ Tử Minh khẩu xà tâm Phật, bề ngoài hung dữ, bên trong lại là ngạo kiều, đối xử với mình tốt không ai bằng.