Ảnh chụp cũng không phải chim lớn như tưởng tượng của hệ thống, mà là hai chân của thanh niên.
Có vẻ hiện tại Quý Tranh đang tham dự sự kiện quan trọng nào đó.
Hắn mặc đồ tây đen cao cấp, quần tây sang trọng phác hoạ rõ đôi chân quyến rũ của hắn.
Hai chân thon dài thẳng tắp, gác lên nhau, giày da đen bóng loáng không dính một hạt bụi, cấm dục nghiêm chỉnh.
…… Miễn cưỡng coi là ảnh chụp phía dưới.
Thẩm Vãn Dao không nghĩ thụ chính sẽ đáp lại vào lúc này.
Cậu giật mình tại chỗ, không biết làm sao, bờ môi phiếm hồng mím lại, trong miệng còn ngậm thịt cua.
Mà hệ thống lại mang tâm trạng vui vẻ, vội vàng nói với ký chủ.
“Đây là chuyện tốt nha!”
“Công chính thấy ảnh chụp của thụ chính, chẳng sợ chỉ có hai chân, xác suất cảm thấy hứng thú với thụ chính cũng nhiều hơn chút!”
“Công chính lại thấy cậu lả lơi trêu đùa thụ chính, nhất định sẽ thấy thương thụ chính, đồng thời khinh thường đồ đê tiện như cậu.”
Thẩm Việt Lâm vô cảm, mắt đỏ nheo lại nhìn qua bức ảnh Quý Tranh gửi tới.
Tầm mắt anh dừng lại ở dòng tin nhắn của em trai cưng.
—— “Đâu? Chụp phía dưới xem nào.”
Sắc mặt của người đàn ông tối đi.
Đôi môi mỏng thốt ra từng chữ khàn khàn từ tính.
“Tiểu Vãn, em không ngoan, ca ca thương em thế mà.”
Thẩm Vãn Dao lại không hiểu ý tứ của công chính, hỏi hệ thống: “Công chính đang khinh thường tôi hả?”
“Đúng vậy, bởi vì cậu quá đê tiện, anh cậu cảm thấy mình đã phí công nuôi dưỡng cậu, không bằng nuôi con cua cho rồi.”
“Nhưng anh ta lại không nhắc tới thụ chính!”
Thẩm Vãn Dao: “……”
Cậu tiến đến trước mặt người đàn ông, đuôi mắt phiếm hồng ngả ngớn, khóe môi cong lên, dịu dàng nói: “Ca ca, em không có không ngoan mà, em chỉ đang trưởng thành. Anh xem, cặp chân của Omega này thật dài, rất phù hợp làm người tình nhỏ.”
Điên cuồng đề cử thụ chính.jpg
Người đàn ông chẳng đáp lại, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.
Anh dùng khăn lau đôi tay vừa dùng để lột cua, động tác thong thả ung dung.
“Anh sẽ xử lý Omega này.”
Thẩm Vãn Dao: “?”
Lời nói của công chính vẫn ở trong phạm vi có thể lý giải được của hệ thống.
“Công chính thương thụ chính, anh ta sẽ tự bảo vệ thụ chính, không cho các cậu gặp lại nhau, để tránh cậu lại ức hϊếp thụ chính.”
Thẩm Việt Lâm thấp giọng: “Tiểu Vãn, ngồi xuống.”
Đối mặt với áp bách của Alpha trưởng thành mạnh mẽ, Thẩm Vãn Dao ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
…… Sau đó, Thẩm Việt Lâm tiếp tục đút thịt cua cho cậu
Chẳng qua, động tác của ca không còn dịu dàng như trước, nhiều thêm vài phần thô bạo.
Đầu ngón tay ấn vào bờ môi mềm mại của thiếu niên, đốt ngón tay cạy hàm răng của cậu ra, không màng đầu lưỡi kháng cự mà nhét thịt cua vào khoang miệng.
Ánh mắt của anh lạnh như hầm băng, dùng ngón tay có vết chai dày bắt nạt môi hồng của em trai.
Tuy rằng thịt cua rất ngon, nhưng Thẩm Vãn Dao không quen bị đút như vậy.
Thẩm Vãn Dao nắm lấy ống tay áo của ca ca, ậm ừ: “Ca, ca, ưm ưm, môi đau……”
Cậu có thể lý giải vì sao công chính lại trừng phạt mình.
Nhưng đút cua cho cậu mà thô bạo như vậy là kiểu trừng phạt trời ơi đất hỡi gì đây.
Mặt của thiếu niên xinh đẹp phơn phớt ửng hồng vì bị đối xử ‘thô bạo’, đôi mắt ướŧ áŧ, đuôi mắt phiếm hồng, giống thỏ con bị bắt nạt.
Thẩm Việt Lâm buông tay ra.
Thẩm Vãn Dao không dám ở cạnh công chính lâu. Cậu đứng lên, không chút do dự rời đi.
“Bye anh!”
Người đàn ông ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm bóng hình Thẩm Vãn Dao đang rời đi.
Anh không dùng khăn lau đi ngón tay ướt đẫm nước miếng của cậu, ngược lại còn vuốt ve vài cái, tựa như đang lưu luyến đôi môi mềm mại của thiếu niên.
Không thể dọa em ấy.
*
Mãi đến ngày hôm sau, Thẩm Vãn Dao mới ra khỏi phòng ngủ.
Nếu không phải vì đã đói bụng, cậu có thể ngủ mãi trong phòng ngủ luôn.
Khi Thẩm Vãn Dao đi ngang qua phòng khách, cậu thấy hai người quen quen.
Công chính, công hai.
……?
Sao hai người này ngồi lại với nhau vậy!
Không phải trước kia còn đấu chọi gay gắt à?
Thẩm Việt Lâm mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha, hai chân gác lên nhau, đôi bàn tay to lớn đan vào nhau đặt trước đầu gối, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Hoắc Y Tư nhìn thấy Thẩm Vãn Dao, mắt xám dưới thấu kính cong lên, cười tủm tỉm: “Bạn nhỏ, buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Việt Lâm nhìn về phía Thẩm Vãn Dao, trầm giọng hỏi: “Tiểu Vãn, là em gọi Hoắc Y Tư tới hử?”
Sáng sớm, anh đã thấy trước cửa nhà nhiều thêm một vị khách không mời mà đến.
Thẩm Vãn Dao ngơ ngác: “Không có nha.”
Hoắc Y Tư cười khẽ: “Bạn nhỏ, cậu quên mất rồi à? Ngày hôm qua tôi và cậu đã hẹn tới kiểm tra sức khoẻ mà.”
Thẩm Vãn Dao bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nhỉ.”
Không hổ là công hai, trí nhớ thật tốt.
Hoắc Y Tư mang theo hòm y tế màu bạc, đặt trên bàn trà. Y vỗ vỗ lên chỗ sô pha ngay sát cạnh mình.
“Lại đây ngồi.”
Thẩm Vãn Dao ngoan ngoãn ngồi đúng chỗ đó.
Cậu mới vừa rời giường, người mặc áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo rộng làm lộ ra bả vai trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo, cổ mảnh khảnh bị gối hằn đỏ.
Cả người cậu đều là hương mật đào thơm phức, Vãn Dao giống như một miếng mật đào tươi mới ngon miệng.
Thẩm Vãn Dao nhìn về phía Thẩm Việt Lâm, bên lông mày tinh xảo nhếch lên, dùng giọng nói mềm như bông mà sai sử: “Ca ca đi lấy bữa sáng giùm em, em có thể vừa kiểm tra sức khoẻ vừa ăn. Em muốn ăn bánh kem nhỏ vị việt quất và sữa dê yến mạch.”
Người đàn ông luôn luôn chiều chuộng Thẩm Vãn Dao vô điều kiện lại chau mày, từ chối thỉnh cầu của Thẩm Vãn Dao: “Đợi lát nữa ăn sáng sau, ca ở chỗ này với em.”
Hoắc Y Tư cười khẽ: “Xem ra ngài Thẩm thật sự coi em trai nhà mình như bảo bối nhỉ, sẽ không để cậu ấy ở cùng người đàn ông xa lạ khác.”
Thẩm Vãn Dao không hiểu mô tê gì: “?”
Hoắc Y Tư mở hộp y tế ra, hộp y tế là thiết bị tinh vi tiên tiến, chỉ cần dùng máy rà quét đặt vào cổ tay, là có thể kiểm tra đo lường tình trạng cơ thể.
Thẩm Vãn Dao nghe theo lời y, vén tay áo lên, để lộ cánh tay trước mặt mọi người.
Cổ tay mịn màng của cậu rất nhỏ, trắng như sứ, lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.
Máy rà quét nhẹ nhàng ấn lên cổ tay cậu, tích một tiếng.
Hoắc Y Tư nhìn chăm chú vào màn hình rà quét, dùng tay nâng mắt kính lên, trầm ngâm một lát rồi cong môi: “Bạn nhỏ, cơ thể của cậu thật khỏe mạnh, xem ra anh cậu nuôi cậu rất tốt.”
Thẩm Vãn Dao: “……”
Vì sao công hai cứ nhắc tới công chính làm gì.
Hoắc Y Tư giữ nguyên nụ cười tủm tỉm, y cúi người, nhích lại gần Thẩm Vãn Dao, muốn nói nhỏ với đối phương.
Ở góc độ Thẩm Việt Lâm không nhìn thấy, Hoắc Y Tư dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy, nhẹ giọng nói bên tai thiếu niên. Tiếng nói khàn khàn nhã nhặn, khiến y giống như rắn độc đang xè lưỡi trong bóng tối.
“Chỗ duy nhất không khoẻ chính là cậu, mang thai rồi.”