Thẩm Việt Lâm đột nhiên ngắt lời cậu, nghiêm trang nói: “Thẩm Vãn Dao, em biết bao nuôi có nghĩa là gì không?”
“?”
Thẩm Vãn Dao chớp mắt: “Biết nha, em cho hắn ít tiền, em bảo hắn làm cái gì thì phải làm cái đó……”
“Bao nuôi người tình là chuyện cực kì bình thường mà, em đã là một Alpha thành niên, khó tránh khỏi sẽ thấy tịch mịch.”
“Đối phương là Omega, là sinh viên của trường quân đội đế quốc, rất phù hợp với em.”
Thẩm Vãn Dao không ngoan ngoãn ăn cơm, hai chân phía dưới bàn ăn lúc ẩn lúc hiện, mũi chân mảnh khảnh trắng như tuyết lơ đãng cọ phải quân ủng bóng lưỡng của ca ca, giống cái đuôi nghịch ngợm của mèo nhỏ.
Thẩm Việt Lâm buông dao nĩa xuống.
“Tiểu Vãn, em học hư rồi.”
Thẩm Vãn Dao lại thấy vui vẻ trong lòng: “Hệ thống, xem đi, quả nhiên công chính chán ghét tôi rồi!”
“Bạch bạch bạch, cho cậu một tràng vỗ tay! Chúc mừng kí chủ lộ rõ sự phong lưu ác liệt! Công chính cấm dục nhất định sẽ rất khinh thường cậu!”
Mày nhỏ của Thẩm Vãn Dao nhíu lại, ra vẻ bất mãn nói với ca ca: “Ca, anh không yên tâm thì em đưa người tình nhỏ của mình về ra mắt là được chứ gì, anh có thể xem hắn ở bên em như thế nào…”
Làm công chính cảm thấy hứng thú với thụ chính √
Nhưng cậu nói được nửa câu, đột nhiên nghẹn lại.
Bởi vì, khí tràng của công chính trở nên cực kì đáng sợ!
Thẩm Việt Lâm dùng dao thưởng thức đồ ăn, lưỡi dao màu bạc qua lại trong không trung, gân xanh ở mu bàn tay anh nổi lên. Mắt anh hằn những tia máu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.
“Hắn ở bên em như thế nào?”
Tuy công chính nhìn như có hứng thú với thụ chính nhưng Thẩm Vãn Dao lại không dám trả lời.
Cậu cảm thấy nếu mình còn nói thêm gì nữa, con dao kìa sẽ xuyên qua sọ mình. Cậu sẽ giống cá voi phun nước, máu phun ra từ đầu như mưa phùn.
Cậu lại không phát hiện, bốn phía toàn là vị giấm chua.
Thẩm Vãn Dao vội vàng ăn xong bữa tối, kẹp cái đuôi nhỏ trở lại phòng ngủ.
******
Ngày hôm sau.
Thẩm Vãn Dao tự nhiên tỉnh lại sau một giấc ngủ.
Người máy đem bữa sáng lên phòng cho cậu. Bàn chải đánh răng, khăn lông ấm đều đã được chuẩn bị tốt để phục vụ cậu.
Thẩm Vãn Dao vừa ăn bữa sáng, vừa hỏi người máy bảo mẫu nhỏ tròn vo: “Nhóc con, ca của tôi ở nhà không?”
Đôi mắt tròn như hạt đậu của người máy loé lên: “Cậu chủ nhỏ, hôm nay quân bộ có hội nghị, ngài gia chủ đang mở họp.”
Thẩm Vãn Dao liếʍ bơ còn dính trên nĩa, lông mi cong vυ"t run rẩy. Nếu công chính không ở đây, cậu cũng không có cách nào bắc cầu quan hệ cho công thụ chính.
Cậu chỉ có thể tiếp tục sắm vai tra công pháo hôi, ức hϊếp thụ chính.
Thẩm Vãn Dao ăn bữa sáng xong, thay quần áo, rời khỏi nhà, chuẩn bị đi tìm thụ chính.
Ngoài nhà là trang viên lớn mênh mông vô bờ, Thẩm Vãn Dao tốn rất nhiều sức mới tới được cổng lớn trang viên.
Qua song sắt của cửa lớn, cậu thấy một thanh niên lạ mặt.
Thanh niên có thân hình cao lớn, tóc ngắn màu xám, ngọn tóc được buộc thành một đuôi nhỏ ở sau gáy, khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn mang kính gọng vàng.
Thanh niên vẫy tay với cậu, cười tủm tỉm: “Bạn nhỏ, giúp tôi mở cửa với.”
Thẩm Vãn Dao: “Anh là?”
Thanh niên cười khẽ: “Tôi là bạn của Thẩm Việt Lâm, anh ta nhờ tôi lấy tài liệu cuộc họp giúp.”
“À…” Thẩm Vãn Dao mở cửa sắt ra.
Thẩm Vãn Dao mới từ nhà chính tới cửa lớn, mồ hôi đầm đìa, tóc mái ẩm ướt ngoan ngoãn dán trên trán cậu, hai tròng mắt ngấn nước, gương mặt phiếm hồng, đôi môi ướŧ áŧ.
Thanh niên đánh giá cậu vài lần, đỡ gọng kính vàng: “Bạn nhỏ, cậu là em trai của Thẩm Việt Lâm đúng không nhỉ?”
Thẩm Vãn Dao: “Ừm.”
Thanh niên cong mi: “Tôi sớm nghe nói Thẩm Việt Lâm có một cậu em trai Alpha mới thành niên, hôm nay rốt cuộc cũng may mắn gặp được.”
Thẩm Vãn Dao thầm hỏi hệ thống: “Người này là nhân vật chủ chốt à? Sao y nhiều lời thế.”
Hệ thống: “Y là nhân vật chủ chốt, là công hai của quyển sách này.”
“Bởi vì quyển sách cậu ở là một quyển tiểu thuyết vạn người mê, thụ chính không chỉ có một công.”
“Y tên Hoắc Y Tư, là giáo sư thuộc bộ quân y, am hiểu chữa trị tinh thần lực cho binh lính. Nếu cậu chưa hiểu thì cứ coi y như bác sĩ là được.”
“Công hai Hoắc Y Tư là Beta, sở hữu năng lực không thua kém Alpha. Y lễ phép nhã nhặn, nội tâm lại khinh thường Alpha và Omega, cho rằng bọn họ chỉ là dã thú bị tìиɧ ɖu͙© chi phối. Đồng thời, y tự nhận bản thân mình sẽ không bao giờ bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, vĩnh viễn giữ lý trí bình tĩnh.”
Thẩm Vãn Dao tò mò hỏi: “Thống thống, tôi là công mấy thế?
“… Cậu chẳng phải công mấy, cậu chỉ là công pháo hôi làm người qua đường.”
Thẩm Vãn Dao đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng: “Thống thống, tôi có thể mượn công hai dùng một chút không?”
“Hả?”
Thẩm Vãn Dao cúi đầu xuống, ngón chân cuộn lại: “Tôi cùng vị Omega qua đường kia… Lúc đấy, hắn nắm mặt cá chân của tôi rất chặt, hiện tại còn đau, công hai là bác sĩ, tôi muốn để y giúp tôi xoa xoa.”
Mắt cá chân của cậu đã đỏ lên, hơi của động một chút là thấy tê dại, cảm giác bị tóm chặt vẫn như tồn tại trên da thịt.
Thật ra vết thương nhỏ này không ảnh hưởng tới toàn cục nhưng Thẩm Vãn Dao thật sự rất yếu ớt, hơi đau một chút là cần bác sĩ gia đình tới.
Thẩm Việt Lâm chiều cậu, trang bị cho cậu hẳn một đoàn đội bác sĩ gia đình sa hoa.
Hiện tại, Thẩm Vãn Dao lười gọi bác sĩ gia đình đến, bên người còn có sẵn một bác sĩ.
Hoắc Y Tư thấy Thẩm Vãn Dao đang sững sờ. Y cúi người, quơ tay trước mặt cậu: “Bạn nhỏ?”
Thẩm Vãn Dao bừng tỉnh.
Cậu dùng ngón tay dấu dưới ống tay áo túm lấy vạt áo của thanh niên.
Cậu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Việc lấy tài liệu cho ca ca tôi có cần gấp lắm không? Tôi muốn anh xoa chân giúp tôi.”
“……”
Hoắc Y Tư hơi chau mày.
Y đã sớm nghe nói em trai của Thẩm Việt Lâm bị nuông chiều đến mức cực kỳ yếu ớt.
Y không thích người quá mức yếu đuối, hơn nữa đối phương lại là Alpha, quả thực thật là đang nhảy nhót trên hố bom của y.
Nhưng không hiểu sao, sau một lúc lâu trầm tư, tầm mắt Hoắc Y Tư đảo qua mắt cá chân trắng nõn của thiếu niên rồi đồng ý thỉnh cầu của đối phương.
*
Thẩm Vãn Dao đưa Hoắc Y Tư tới phòng ngủ của cậu.
Hoắc Y Tư cho rằng đối phương sẽ dẫn y đến mấy nơi công cộng linh tinh như phòng khách nhưng không nghĩ lại là phòng ngủ.
Phòng ngủ của thiếu niên không lớn, được bố trí ấm áp, thảm nhung, giường màu ấm và đống búp bê vải lớn lớn bé bé.
Không khí trong đây toàn là hương đào mật mọng nước.
Hoắc Y Tư nhớ trên người thiếu niên cũng có hương đào mật.
Y thuận miệng hỏi: “Thơm quá, cậu xịt nước hoa hử?”
Thẩm Vãn Dao không để ý: “Đây là hương tin tức tố của tôi.”
Cơ thể Hoắc Y Tư căng cứng.
Để người lạ tiến vào phòng ngủ đầy tin tức tố của mình…