Chương 6: Bao nuôi

Quý Tranh đối mặt với yêu cầu bao nuôi ác liệt của thiếu niên.

Đầu ngón tay hắn mơn trớn chiếc cà vạt Thẩm Vãn Dao vừa chạm qua, ánh mắt tối đi, môi mỏng khẽ mở, không chút do dự nói:

“Được.”

Thẩm Vãn Dao: “……?”

Thẩm Vãn Dao nói với hệ thống: “Vì sao thụ chính đáp ứng nhanh như vậy! Tôi chuẩn bị tinh thần cưỡng bách hắn rồi cơ!”

Hệ thống: “Hắn đáp ứng cậu là rất bình thường mà, bởi vì cậu nói, cậu muốn hắn thay thế nhân viên phục vụ ở cạnh mình, nếu hắn không đáp ứng, nhân viên phục vụ phải theo cậu. Có khả năng hắn thích vị nhân viên phục vụ kia rồi, nên mới muốn cứu cậu ta.”

“Rốt cuộc thụ chính là OMEGA thành niên độc thân, khó tránh khỏi chuyện nhất kiến chung tình với một Alpha trẻ tuổi. Nói không chừng hai người họ ở bên nhau luôn ấy chứ!”

Thẩm Vãn Dao cảm thấy cũng có đạo lý.

Cậu nhìn về phía nhân viên phục vụ bị bỏ mặc bên cạnh.

Sắc mặt của cậu ta khó coi cực kỳ, phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn Quý Tranh.

Nếu không phải vì thằng Omega nhảy ra chặn đường này, người hiện tại bầu bạn với bé mỹ nhân chính là cậu ta rồi.

Cậu ta chỉ còn thể ngậm ngùi.

Quý Tranh không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí còn không thèm liếc nhìn người phục vụ lấy một cái.

Thẩm Vãn Dao càng ngày càng không hiểu: “Hệ thống, không phải cậu nói Quý Tranh có khả năng thích người phục vụ sao? Nhưng Quý Tranh không nhìn cậu ta, nhân viên phục vụ lại giống như sắp đánh lộn với Quý Tranh…”

Hệ thống: “Hừm, cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng cái này chỉ là vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục, cậu cứ tiếp tục sắm vai tra công ác liệt phong lưu của mình đi.”

Thẩm Vãn Dao gật đầu.

Cậu nhìn về phía Quý Tranh, khẽ hất cằm, ý bảo đối phương tự giới thiệu.

Thanh niên điềm đạm nói: “Tên của tôi, Quý Tranh, sinh viên ở trường quân đội đế quốc.”

Hắn lấy quang não ra, đưa phương thức liên hệ của mình cho đối phương.

“Quý Tranh.” Thẩm Vãn Dao khẽ cong môi, tới gần một bước, ngẩng đầu: “Nếu đã đồng ý chuyện tôi bao nuôi anh, mỗi tháng tôi sẽ cho anh tiền bao nuôi, mà nhiệm vụ của anh là gọi thì đến đuổi thì đi, tôi kêu anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó.”

Bao nuôi.

Gọi thì đến đuổi thì đi.

Không cần nói cũng biết hai cụm từ này đại diện cho điều gì.

Quý Tranh lắng nghe, khóe môi lơ đãng nhếch lên.

Sau đó, Thẩm Vãn Dao nhìn ra chút vui mừng từ vẻ mặt hắn.

Thẩm Vãn Dao: “Hệ thống, vì sao thụ chính lại vui vẻ khi tôi đưa ra yêu cầu bao nuôi hắn?”

Hệ thống: “Có thể là do thụ chính quá đơn thuần, không biết rõ loại yêu cầu này có nghĩa là gì.”

Thẩm Vãn Dao: “……”

Thật ra, cậu cũng không biết bao nuôi phải làm gì.

Thẩm Vãn Dao đã đói bụng gần xỉu, cậu còn chưa ăn đồ ngọt người phục vụ bưng ra đâu.

Cậu đang muốn bắt Quý Tranh bón cho mình, quang não đột nhiên vang lên.

Thẩm Vãn Dao nhận quang não, đầu bên kia truyền đến giọng nói run rẩy của quản gia già.

“Cậu chủ, cậu đi đâu rồi? Đi ra ngoài chơi sao không nói với tôi một tiếng? Gia chủ sắp về rồi, mau về nhà!”

Thẩm Vãn Dao nghe thấy hai chữ “Gia chủ”, cơ thể run rẩy, khẽ cau mày, giống mèo nhỏ bị túm gáy.

Cậu tắt quang não đi, ra vẻ bình tĩnh nói với Quý Tranh: “Tôi có việc, hôm nào tôi lại tìm anh.”

Thẩm Vãn Dao không quay đầu mà vội vã rời đi, để lại Quý Tranh cầm thìa chuẩn bị bón cho kim chủ.

*

Thẩm Vãn Dao trở lại trang viên.

Quả nhiên, cậu thấy trước cửa trang viên có phi thuyền màu bạc duyên dáng đang dừng lại, phi thuyền có ký hiệu quân đội đế quốc.

Cậu mới vừa bước qua cửa nhà, quản gia già đã ra chào đón, cung kính nói:

“Cậu chủ nhỏ, gia chủ đang ở nhà ăn chờ cậu cùng dùng cơm, ngài ấy đã chờ cậu rất lâu.”

Gia chủ của nhà họ Thẩm tên Thẩm Việt Lâm.

Thẩm Vãn Dao được Thẩm Việt Lâm nuôi lớn.

Hai người không có quan hệ máu mủ, cũng không ở cùng một sổ hộ khẩu, người ngoài cũng biết bọn họ không phải anh em.

Thẩm Vãn Dao sẽ gọi anh là ca ca, nhưng cách xưng hô này khác với cách gọi “Anh Thẩm” “Gia chủ” mà người ngoài dùng, từ nhỏ đến lớn đã gọi thành thói quen.

Ba năm trước, Thẩm Việt Lâm rời nhà chinh chiến nơi sa trường. Bây giờ trở về, anh đã trở thành nguyên soái mạnh mẽ trẻ tuổi nhất đế quốc.

Thẩm Vãn Dao không có khái niệm rõ ràng về chức vị trong quân đội, cậu chỉ lo lắng ca ca có tức giận khi mình về trễ không.

Cậu nhanh nhẹn đi thay quần áo, rửa tay rồi tới phòng ăn.

Phòng ăn chỉ có một cái bàn ăn lớn.

Người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn đã phải chờ lâu.

Anh mặc quân trang màu đen, dáng cao chân dài, bả vai dày rộng, cơ bắp được vải dệt ôm lấy, mang tới cảm giác nguy hiểm.

Tóc đen của anh rất ngắn, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén hiển lộ, mắt đỏ hẹp dài, khóe mắt có một vết sẹo nhỏ, khiến người ta nhớ tới sư tử, lão hổ hay mãnh thú linh tinh.

Thẩm Việt Lâm đưa mắt nhìn cậu, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tiểu Vãn.”

Thẩm Vãn Dao ngồi đối diện người đàn ông nọ, nở một nụ cười khách sáo: “Ca ca, đã lâu không gặp.”

Ba năm gần đây, Thẩm Việt Lâm không về nhà lần nào, đối với Thẩm Vãn Dao có bệnh hay quên mà nói, ca ca đã gần biến thành người xa lạ.

Thẩm Việt Lâm dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Đi đâu về?”

“……” Thẩm Vãn Dao không biết phải trả lời như thế nào.

Hệ thống đột nhiên nói chuyện.

“Ký chủ, tôi quên không nói, ca ca của cậu, Thẩm Việt Lâm là công chính.”

“Hiện tại cậu có một nhiệm vụ mới: Làm công chính biết đến thụ chính, hơn nữa còn biết cậu ác liệt bao nuôi thụ chính.”

Thẩm Vãn Dao: “????”

Sao công chính lại là ca ca của cậu?

Sau khi bình tĩnh lại, cậu phát hiện nhiệm vụ mới thật sự rất đơn giản.

Chỉ cần ăn ngay nói thật là được rồi.

Thẩm Vãn Dao cầm thìa lên, chọc chọc pudding sữa bò, xúc một miếng cho lên miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ sữa bò dính ngoài mép rồi ngông nghênh nói.

“Đi gặp người tình nhỏ vừa mới bao nuôi…”