Sau khi hệ thống nghe xong, suýt chút nữa nó chết máy tại chỗ.
“Cậu có làm công đâu!! Cậu thành thụ rồi! Loại thụ nhu nhược nhất luôn! Bị một tên Omega đè!!!”
Thẩm Vãn Dao gãi đầu, ngây thơ: “Hả?”
Hệ thống hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: “Thời buổi này, đúng là có rất nhiều OMEGA biếи ŧɦái. Tên O ngủ với cậu cao hơn 1m9, cao như A luôn. Lúc ấy tôi đã cảm thấy không thích hợp rồi, nhưng mà, không nghĩ rằng… Hu hu hu.”
Hệ thống như mẹ già đau lòng, chuyện muốn cho ký chủ làm công nhưng ký chủ lại bị người ta đè khiến nó vô cùng đau đớn, áy náy không thôi.
“Thôi, dù gì chuyện cũng đã xảy ra, tên OMEGA kia chỉ là một người qua đường vào nhầm cốt truyện, về sau sẽ không xuất hiện nữa.”
“Tuy cậu từng làm thụ, nhưng chỉ cần cậu không nói sẽ không ai biết, cậu vẫn sẽ là công Alpha phong lưu.”
“Biết rồi.”
Thẩm Vãn Dao cúi đầu, sờ bụng, đột nhiên lo lắng: “Nhỡ tôi có bảo bảo thì sao? Tôi nghe nói con trai ở thế giới này cũng có thể mang thai…”
“?”
“Sẽ không, cậu là Alpha, chỉ có nam Omega hoặc số ít nam Beta làm được thôi.”
Nếu vị ký chủ nhỏ tuổi xinh đẹp này của nó mang thai, toàn bộ cốt truyện sẽ lộn xộn thành một nồi cháo lòng.
Hệ thống nghĩ.
Hệ thống sợ sau khi Thẩm Vãn Dao làm thụ thì sẽ sinh bệnh.
Rốt cuộc thì Thẩm Vãn Dao là Alpha, cơ thể không quen thừa nhận, hơn nữa thân thể của cậu còn mảnh khảnh hơn OMEGA.
Hệ thống dùng kỹ năng đặc thù giúp Thẩm Vãn Dao khôi phục thể lực, cũng phát nhiệm vụ thứ hai cho cậu.
“Nhiệm vụ tương ngộ trong quán bar thất bại, cậu không tìm được thụ chính.”
“Xét thấy đây là nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ, thất bại sẽ có nhiệm vụ bổ sung thay thế.”
“Nhiệm vụ bổ sung thay thế hãy nhiệm vụ thứ hai: Đêm nay, cậu tới dùng bữa ở tiệm cơm Tây nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố.
Cậu coi trọng thụ chính OMEGA đang ăn một mình nên trực tiếp tuyên bố với thụ chính: Tôi muốn bao nuôi cậu.”
*
Quán bar, phòng xép.
Căn phòng hỗn loạn, chỉ còn lại một mình Quý Tranh.
Thanh niên sở hữu dung mạo anh tuấn, tóc ngắn đen, cặp mắt màu lam, thân hình cao lớn, hai chân thon dài.
Quý Tranh nhìn quanh bốn phía, không thấy một ai khác.
Chăn và gối đầu nhăn dúm dó, tin tức tố mật đào mọng nước nồng nàn, chỗ quần áo chưa kịp dọn, tỏ rõ đối phương đã sớm rời đi.
Có vẻ người ấy đã rất hoảng loạn, vội vàng rời đi.
Quý Tranh nhíu mày, mắt lam nheo lại.
Tối hôm qua ý thức của hắn thật sự hỗn loạn.
Hắn chỉ nhớ rõ đối phương là một vị thiếu niên Alpha trẻ tuổi có mái tóc đen.
Sở hữu tin tức tố mật đào chín mọng hiếm thấy, ngọt nhẹ, tươi mát. Mặt khác, hắn chẳng biết gì, thậm chí đến mặt cũng chưa kịp nhớ rõ.
Quý Tranh đau đầu.
Hắn kinh hỉ vì gặp được người có thể trị chứng khuyết tật tin tức tố ở Alpha của mình, buồn rầu vì hắn lỡ để đối phương chạy mất.
Không sai.
Quý Tranh là Alpha có cấp bậc cao nhất, danh xứng với thực.
Là con trai độc nhất của đương kim hoàng đế đế quốc, Thái Tử đế quốc, chính là Quý Tranh.
Không ai biết Thái Tử trông như thế nào, nên Quý Tranh có thể lấy thân phận người thường trà trộn vào đế quốc. Người quen biết hắn, đều cho rằng hắn chỉ là một sinh viên bình thường ở trường quân đội.
Quý Tranh là Alpha, nhưng trong mắt người ngoài hắn lại là Omega.
Giới tính trong chứng minh thư của hắn là nam Omega, thậm chí loại tin tức tố cũng là của Omega.
Hắn có chứng khuyết tật tin tức tố, là một căn bệnh dị truyện rất đặc biệt.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chẳng thể nảy sinh cảm giác gì với những tin tức tố khác. Dù là Omega hay là Alpha.
Nên sau khi hắn thành niên, mỗi kỳ phát tình đều gian nan đến mức sống không bằng chết.
Alpha càng đứng đầu càng cần người ngoài trợ giúp, nhưng chó má ở chỗ hắn lại không có cách tiếp thu tín tức tố của người khác nên cũng chưa bao giờ có tiếp xúc với người khác.
Lúc này đây, rốt cuộc hắn cũng không có cảm giác kháng cự với tin tức tố của một người.
Lần đầu tiên kỳ phát tình của hắn có thể kết thúc bình thường.
Quý Tranh nhìn căn phòng không một bóng người bằng ánh mắt u ám.
Tối hôm qua hắn chỉ nghĩ sau khi tỉnh táo thì làm gì để giữ chân vị thiếu niên Alpha trẻ tuổi kia.
Nhưng một giấc ngủ dậy, đối phương đã vô tung vô ảnh, Quý Tranh lại giống như chó hoang lưu lạc, bị đút đồ ăn rồi bị vứt bỏ.
****
Sau khi nghỉ ngơi tốt, Thẩm Vãn Dao đã bắt đầu chuẩn bị tới tiệm cơm Tây.
Hệ thống tò mò hỏi: “Sao lại tích cực thế?”
Nó cho rằng ký chủ sẽ ngủ đến buổi tối. Sau đó mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngu ngơ đọc tiểu thuyết một lúc mới chậm chạp xuất phát.
Thẩm Vãn Dao vừa mặc quần áo vừa ngượng ngùng nói: “Tới quán thì tôi sẽ được ăn món mình thích, pudding sữa đông lạnh, sườn dê chiên và những thứ linh tinh khác.”
“Ở nhà, quản gia không cho phép tôi ăn đồ đông lạnh với đồ chiên rán đâu.”
“……”
Nó không nên ôm kỳ vọng gì với ký chủ nhà mình.
Thẩm Vãn Dao theo thói quen mặc áo sơ mi trắng với quần dài sáng màu.
Quần dài bao lấy cặp chân thon dài mảnh khảnh của thiếu niên, cổ áo sơmi che khuất chiếc cổ trắng ngần, tóc đen mềm mại rũ xuống.
Hệ thống chỉ điểm: “Bề ngoài của cậu trông quá ngoan, không giống tra công phong lưu tí nào. Cởi ba cái cúc đầu ra, xõa tóc lộn xộn chút, mặc cái quần bó hơn đi…”
Thẩm Vãn Dao ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi cậu làm theo, hàng cúc bị tháo làm lộ ra hầu kết nhỏ tinh tế, xương quai xanh tinh xảo cũng e ấp lộ mặt.
Cặp chân mảnh khảnh bị quần siết lấy, phần đùi bị thít chặt lộ ra chút thịt mềm, giống như bụng thỏ, mềm mại và đặc biệt khiến người ta muốn xoa bóp.
Hệ thống trầm tư, vì sao thoạt nhìn càng không giống tra công phong lưu thế hả...