Chương 2: Công và thụ là gì?

Thẩm Vãn Dao thều thào như con non rêи ɾỉ.

“Tôi ở trong đầu cậu.”

Thẩm Vãn Dao: “……”

“Tôi biết hết thảy bí mật của cậu, cậu tên là Thẩm Vãn Dao. Tám năm trước, cậu trọng sinh đến nơi đây từ một thế giới khác. Đời trước cậu chết vì bệnh vào năm mười tám…”

Thẩm Vãn Dao ngơ ngác, hai tròng mắt màu hổ phách hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu mím môi: “Sao cậu biết?”

“Tôi là hệ thống, chính tôi đã để cậu trọng sinh.”

“Nhưng không phải tự nhiên tôi để cậu trọng sinh, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ tôi giao.”

Thẩm Vãn Dao lag một hồi mới tiêu hóa được sự thật này.

Từ nhỏ đến lớn, cậu sẽ không tự hỏi quá nhiều, càng sẽ không nghĩ xem hệ thống là cái giống loài gì. Vậy nên cậu đã tiếp nhận sự thật mới này rất nhanh.

Thẩm Vãn Dao đóng sách lại, ngón tay xoa tới xoa lùi vì bất an: “Muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ gì cơ?”

“Thế giới cậu đang ở là một quyển tiểu thuyết tinh tế ABO, mỗi người đều là nhân vật trong sách.”

Hệ thống trợn mắt nói dối với ký chủ không giống công một tí nào của mình: “Cậu là tra công pháo hôi Alpha.”

“Cậu phải thực hiện nhiệm vụ nhân vật của mình —— ức hϊếp thụ chính, vô tình thúc đẩy tình yêu của công chính và thụ chính, cuối cùng bị công chính trả thù, hoàn toàn trở thành vạn người ngại.”

“Thụ chính tên Quý Tranh, là sinh viên Omega ở trường quân đội. Hắn rất nghèo và đang làm thêm ở quán ăn.”

Thẩm Vãn Dao đã ở cái thế giới ABO này tám năm, biết có phân chia giới tính ABO, cũng biết mình là Alpha.

Nhưng mà…

Thẩm Vãn Dao nhíu đôi mày thanh tú lại: “Công và thụ là gì?”

“…”

Hệ thống trầm tư.

Nó đã xem qua cuộc đời của ký chủ.

Trước khi ký chủ xuyên qua, cậu được người trong nhà bảo hộ rất khá, chưa từng động đến thiết bị giải trí, số lần ra đường đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi xuyên qua, cậu không chơi bóng, không chơi game, không có bạn bè, sở thích duy nhất chính là đọc tiểu thuyết vỉa hè ba xu. Cậu khiến nó nhớ tới mấy tiểu thư ngoan hiền ở thời phong kiến.

Thẩm Vãn Dao không biết những từ ngữ lưu hành như công, thụ là rất bình thường.

Hệ thống giải thích: “Khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu, khẩu khẩu khẩu công khẩu khẩu là thụ…”

Lời nó nói ra đã bị mã hoá gần hết.

Khi hệ thống nói những từ ngữ nhìn vào là đau mắt hột, cơ chế sẽ tự động mã hoá đi.

Thẩm Vãn Dao chớp mắt: “Cậu nói gì thế? Tôi không nghe rõ.”

Hệ thống nhìn khuôn mặt đơn thuần ngơ ngác của thiếu niên, thầm nghĩ có nói cũng thế.

Cứ mặc kệ tất cả mà giải thích thì có khả năng nó sẽ làm vị ký chủ nhỏ không rành thế sự này ngượng ngùng đến phát khóc luôn mất.

“Ký chủ, mọi nghi vấn của cậu sẽ được giải đáp lúc cậu phải biết, thuyền đến thì tự nhiên đầu cầu thẳng thôi.”

Nó rất tự tin, rốt cuộc thì nó cũng làm nhiều loại hệ thống như vậy nhưng chưa có nhiệm vụ nào là thất bại.

“Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên ——”

“Nơi nơi hái hoa bắt bướm, cậu phải đi đến một quán bar giải sầu, tiến hành lần tương ngộ đầu tiên với thụ chính.”

“Cậu mơ ước vai chính thụ, nổi lên tâm tư muốn bao nuôi hắn.”

Thẩm Vãn Dao ngẩn ngơ: “Tôi chưa từng đến quán bar……”

“Cậu cứ coi như tới quán ăn ăn cơm là được.”

“Tôi sẽ không mơ ước người khác, đây là hành vi xấu ”

“Không bảo cậu thật sự mơ ước thụ chính, cậu diễn thôi là được rồi.”

Thẩm Vãn Dao mím môi: “Đã hiểu rồi.”

Thẩm Vãn Dao ngồi trên bộ bàn ghế nhỏ ở vườn sau, sau khi đọc nốt nửa cuốn tiểu thuyết ngôn tình thì cậu mới chuẩn bị tới quán bar.

Cậu rất ít khi ra cửa, không biết tới quán bar thì phải mặc đồ như thế nào nên chọn quần dài vàng nhạt và sơ mi trắng.

Cậu cài cúc sơmi tới cái cuối cùng, ống quần che khuất mắt cá chân.

Gia chủ ra cửa, trang viên to như vậy lại chỉ có cậu, một người máy bảo mẫu và một vị quản gia già.

Thẩm Vãn Dao nhân lúc vị quản gia già không chú ý, trộm rời nhà trốn tới quán bar.

*

Quán bar tọa lạc ở trung tâm thành phố.

Bóng hình mảnh khảnh của Thẩm Vãn Dao vừa xuất hiện đã bị ánh đèn mờ ảo của quán bar bao phủ. Tiếng nhạc ầm ĩ điếc tai làm lỗ tai cậu phát đau.

“Hệ thống, thụ chính ở đâu?”

“Ờm, trong sách không nói, cậu cứ chờ ở quán bar, chắc chắn sẽ ngẫu nhiên gặp thụ chính thôi.”

“Tôi có thể tới chỗ yên tĩnh đợi không?”

“Có thể.”

Thẩm Vãn Dao tới phòng chờ cho khách, nơi đó là chỗ yên tĩnh nhất.

Khi ra khỏi nhà, cậu quên không mang miếng dán ức chế, cũng không biết thu liễm tin tức tố.

Mùi tin tức tố mật đào ngọt ngào mới mẻ của Alpha tràn ra bốn phía.

Trong quán bar, có không ít người chú ý tới Thẩm Vãn Dao.

Thiếu niên chẳng có tí ăn nhập gì với bầu không khí nhiệt tình ở quán bar

Cậu trông rất ngoan, sạch sẽ thuần khiết, làn da mềm mịn, mắt ngọc mày ngài, giống viên trân châu nhỏ được nuông nấng trong sự yêu chiều.

Các Alpha không nảy sinh chút cảm giác chán ghét nào với Alpha Thẩm Vãn Dao mà còn nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt sáng lên.

Thế mà lại tồn tại một Alpha xinh đẹp như vậy, càng hấp dẫn hơn so với bất cứ vị Omega nào

Nhóm Omega cũng là lần đầu tiên muốn lên làm công của một vị Alpha.

Thẩm Vãn Dao hoàn toàn không biết bản thân mình có bao nhiêu hấp dẫn trong mắt người khác.

May mắn nơi này là quán bar chính quy, có bảo tiêu đứng gác. Nếu không sẽ có rất nhiều người thực hành ý tưởng âm u trong nội tâm mình với cậu.