Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 43

Cảm ơn bạn đã đề cử cho tớ nhé, cảm ơn bạn rất nhiều!!!!

Theo sau là một loạt câu hỏi lo lắng của Tư Đồ Dật: "Em làm sao vậy? Đừng khóc! Cậu ta bắt nạt em? Anh lập tức đến đó!"

Mạc Ngôn thút tha thút thít nức nở nói: "Anh! Anh mau tới đi...Thượng Quan Lâm...Anh ta hình như phát sốt...Anh...Anh mau tới đây đi!"

Tư Đồ Dật nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng của cô cảm thấy bất an, anh cúp điện thoại, gọi sang cho Bắc Đường Thải và Nam Cung Minh nói: "Đi! Đến khách sạn Hill." Đêm hôm qua Mạc Ngôn không về nhà, anh liền gọi đến cho ba người còn lại, Bắc Đường Thải và Nam Cung Minh cũng vội vã chạy đến! Chỉ có Thượng Quan Lâm là không liên lạc được, nhưng anh không ngờ được cậu ta lại đưa Mạc Ngôn đi...

Ba người vừa mới lên xe, Tư Đồ Dật do dự một chút, nói với Nam Cung Minh: "Minh, gọi bác sĩ đi!"

Bắc Đường Thái ở phía sau nghe vậy, vội vàng nói: "Tiểu Ngôn làm sao vậy? Bị thương sao?" Nhìn ánh mắt không muốn nói nhiều của bạn thân, Bắc Đường Thải sờ sờ mũi dời mắt, lẩm bẩm: "Hỏi han quan tâm một chút thôi mà, cậu nhìn tôi làm gì?"

Từ Đồ Dật hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, ba người đều giữ suy nghĩ trong lòng, suốt chặng đường trong xe cực kỳ yên tĩnh!

Đến khách sạn, ba người chạy liền chạy như điên tới thang máy, thang máy dừng lại ở tầng của Thượng Quan Lâm, cửa vừa mở ra, ba người liền nhìn vào căn phòng yên tĩnh dị thường trước mặt, Tư Đồ Dật nhẹ giọng lên tiếng: "Tiểu Ngôn, em ở đâu? Anh tới rồi."

Sau khi gọi cho Tư Đồ Dật, Mạc Ngôn vẫn luôn ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha, đầu hơi cúi xuống, nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Dật, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thanh âm khàn khàn kèm theo những tiếng khóc nức nở vang lên: "Anh, em ở đây!"

Ba người nhìn nhau, trong lòng có chút hoảng loạn, âm thanh này... Không dám suy nghĩ đến điều gì khác, ba người bước nhanh vào phòng khách, vừa tiến vào liền thấy Mạc Ngôn đang ngồi cuộn tròn trên ghế, cô vẫn đang mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt trước khi ra ngoài, nhưng trên người lại đầy những vết xanh tím ái muội, ngay cả cánh tay trắng nõn, cẳng chân nhỏ nhắn mềm mại cũng phủ đầy những dấu hôn và dấu tay không ngừng kí©h thí©ɧ thị giác của ba người.

Cho đến khi ánh mắt Tư Đồ Dật dừng lại ở cổ tay sưng đỏ của Mạc Ngôn, anh liền phát hiện dấu vết kia là do bị trói một thời gian dài mà thành, Tư Đồ Dật lúc này mới hoàn hồn lại, nhanh chóng bước về phía trước, cởϊ áσ khoác cẩn thận khoác lên người Mạc Ngôn, dịu dàng an ủi nói: "Tiểu Ngôn đừng sợ! Anh đến rồi! Anh đến rồi!"