Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 27

Thấy cô không tin, Bắc Đường Thải có chút ủy khuất, nhưng anh vẫn cởϊ áσ khoác ra đưa cho cô, trong lòng thầm nghĩ bản thân mới là người bị đυ.ng phải, nhưng Mạc Ngôn lại nghĩ anh đi bắt nạt người khác, anh không khỏi kêu oan, nhịn không được hung tợn trừng mắt nhìn cô gái đang ngồi trên đất, trong lòng cảm thấy oán hận nữ chính!

Mạc Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của Bắc Đường Thải, mở miệng nói: "Anh còn trừng?" Lại thấy Bắc Đường Thải đang nhìn mình với vẻ mặt ủy khuất, bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ là ai sai, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, sao anh có thể làm như vậy!"

Bắc Đường Thải nghe vậy hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn cô nữa, Mạc Ngôn thấy anh làm bộ giận dỗi như trẻ con, có chút buồn cười lắc lắc đầu, đi đến chỗ nữ chính đỡ cô dậy, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ! Có bị thương chỗ nào không? Có cần đến phòng y tế không? Tôi tên Mạc Ngôn, còn cô?

Tô Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt, cô trông khoảng 15-16 tuổi, nhỏ hơn với mình ba hoặc bốn tuổi, nhưng khí chất tỏa ra từ cô là thứ không ai có thể sánh được, một cảm giác tự ti mạnh mẽ tràn lên từ tận đáy lòng, lắp bắp nói: "Tôi...Tôi tên Tô Tiểu Nhu, tôi...Không sao...Là tôi không cẩn thận đυ.ng phải anh ta."

Bắc Đường Thải nghe vậy quay lại nhìn Mạc Ngôn hừ một tiếng, ý là chính miệng cô ta cũng nói như vậy!

Mạc Ngôn quay đầu liếc anh một cái, sau đó quay người nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, không cần để ý đến anh ấy, tính tình anh ấy chính là như vậy, sẽ không làm khó dễ đến cô, tôi thay anh ấy xin lỗi cô." Nói xong chuẩn bị khoác áo lên người Tô Tiểu Nhu.

Tô Tiểu Nhu nhìn động tác của cô, theo bản năng muốn tránh xa, trong lòng thầm nghĩ, áo khoác này rất đắt tiền, nếu mình làm bẩn thì sao có tiền bồi thường được...

Lại không nghĩ đến vị trí cô đứng cũng không vững, động tác trốn tránh đột ngột khiến cô mất trọng tâm ngã về phía sau, trong cơn hoảng loạn, liền tóm lấy Mạc Ngôn, người đang ở gần cô nhất.

Mạc Ngôn còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo lấy, vì đứng không vững nên bị Tô Tiểu Nhu kéo ngã về phía sau, bỗng nhiên trong đầu hiện lên hệ thống nhắc nhở: "Không tốt rồi chủ nhân, tính mạng của nữ chính đang gặp nguy hiểm, hào quang nữ chính vẫn chưa bị lấy đi hết, nếu bây giờ cô ấy chết, thế giới này sẽ sụp đổ."

Mạc Ngôn thầm mắng trong lòng một tiếng, nhìn về hướng cầu thang đối diện Tô Tiểu Nhu, nếu cô ấy ngã xuống, gáy sẽ đập vào bậc thang, mặc kệ những người xung quanh kêu la, lại không dám do dự cô túm chặt lấy Tô Tiểu Nhu, dùng sức kéo cô ấy lại, nhìn cô ổn định thân thể rồi mới buông ra, sau đó lấy tay che mặt ngã xuống, cánh tay trắng nõn mềm mại va chạm với bậc thang cứng rắn, Mạc Ngôn cảm thấy xương cốt của mình như bị nứt ra.

Cơn đau kéo đến khiến cô không chịu được mà khóc thành tiếng: "A...Đau quá..."

Tô Tiểu Nhu bị cô kéo lại, nhìn thấy Mạc Ngôn vì bảo vệ mình mà ngã xuống, trong lúc nhất thời tay chân trở nên luống cuống...

Bắc Đường Thải đứng cách hai người không xa, thấy biến cố xảy ra lập tức duỗi tay muốn bảo vệ Mạc Ngôn, lại không nghĩ đến Mạc Ngôn vì bảo vệ Tô Tiểu Nhu mà thay đổi vị trí, khiến anh không bắt được cô, nhìn Mạc Ngôn ngã xuống cầu thang, Bắc Đường Thải đau lòng không thôi, nhanh chóng bước đến nâng cô dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Ngôn, anh thương, vết thương ở đâu, để anh Thải nhìn xem!"

Mạc Ngôn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: "Huhu...Anh Thải, tay em đau quá, xương cốt như bị bẻ gãy vậy!"

Ngoài lề: Nay Hà Nội 10 độ huhu, tay lạnh ngắt gõ chữ cũng khó khăn quá, các bạn độc giả thấy dòng tâm sự này thì hãy mặc ấm vào nhé!!