Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 1

Trên sàn phòng khách, một cô gái khoảng 20 tuổi ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch hiển nhiên là đã không còn hô hấp.

Ngay lúc này bên cạnh cô gái xuất hiện bóng dáng trong suốt, toàn thân lúc sáng lúc tối lập lòe như sắp biến mất bất cứ khi nào.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn phản chiếu bên cửa kính giống hệt với cô gái đang nằm trên đất, ngoài kia trời bắt đầu sáng, thân ảnh trong suốt khẽ quay người lại, lấy tay chọc vào cô gái dưới đất, ngón tay trong suốt xuyên qua cơ thể ấy.

Cô gái không hề ngạc nhiên, đứng dậy lẩm bẩm một tiếng: "Linh hồn thật sự tồn tại sao?" Hình bóng trong suốt này chính là linh hồn của thiếu nữ đang ngã trên mặt đất, minh chứng rõ ràng cho việc cô đã chết.

Tên cô là Mạc Ngôn, thân là cô nhi, cha mẹ của cô qua đời khi cô mới mười hai tuổi, Mạc Ngôn được bà ngoại nuôi nấng từ đó, nhưng bà ngoại đã mất vào một năm trước, cô cũng bán đi căn nhà ở dưới quê, chuyển lên thành phố A sinh sống.

Vừa lên đại học, cô liền bắt đầu sáng tác truyện trên mạng internet để trang trải chi phí sinh hoạt, gần đây bộ tiểu thuyết của cô đột nhiên nổi tiếng, ba tháng trước cô đã ký hợp đồng với nhà xuất bản, chậm rãi chuyển hướng phát triển.

Ngay khi mọi chuyện tưởng như đang theo chiều hướng tốt đẹp, cô lại đột tử sau cơn bạo gan do thức khuya! Chỉ thiếu phần kết thúc! Chỉ thiếu phần kết thúc, cô muốn hoàn thành nó!

Làm sao cô có thể chấp nhận được tiểu thuyết của mình không có phần kết, không cam tâm!

Mạc Ngôn khẽ thở dài, giờ phút này cô đã chấp nhận được sự thật rằng mình đã chết, chỉ là cô không cam lòng khi cái kết vẫn còn dang dở!

Điều khiến cô phát điên là trong đầu cô xuất hiện đầy rẫy những ý tưởng tuyệt vời cho cái kết của bộ tiểu thuyết mới, một cái kết thật hoàn mỹ!

Màn hình máy tính trước mắt khẽ nhấp nháy, biên tập vẫn điên cuồng thúc giục bản thảo, Mạc Ngôn bay đến bên máy tính, nghĩ thầm, chẳng phải người chết trong truyện thần thoại đều có thể báo mộng sao?

Nếu không, cô có thể báo mộng phần kết cho biên tập viên để hoàn thành nó! Cô cũng không bận tâm rằng chữ ký cuối cùng thuộc về biên tập thân yêu của cô.

Cô chỉ sợ biên tập viên sẽ không chấp nhận được sự xuất hiện đột ngột của cô, lại nói linh hồn mới như cô đâu biết báo mộng thế nào!

Mạc Ngôn đành phải từ bỏ, tuy rằng đã từ bỏ ý định, nhưng cô vẫn không khỏi hình dung ra cảnh tượng biên tập viên bị hồn ma của cô dọa cho mặt mày biến sắc, ngày thường bị biên tập viên coi như nô ɭệ, nên hiện tại trong đầu Mạc Ngôn hiện lên không ít cảnh tượng kỳ quái.