Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Quy Tắc Chân Chó

Chương 6: Trường trung học Plantagenet

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữ sinh có chút do dự, Lục Nhất Hành có phải hơi quá đáng rồi không, bọn họ vốn chỉ muốn trói Khương Nghiên ở đây một đêm, không phải sao?

Nếu bị thầy cô biết, e là sẽ bị phạt.

"Còn ngây ra đó làm gì! Làm nhanh đi!" Lục Nhất Hành thúc giục.

Ánh trăng xuyên qua tán cây rậm rạp, hai ba điểm sáng rơi dưới chân họ, tiếng côn trùng ra rả trong bụi cỏ giờ đã im bặt, thay vào đó là tiếng giày dẫm lên lá rụng xào xạc.

"Làm gì đấy? Đêm hôm không đi ngủ còn ở đây bắt nạt người khác?"

Một giọng nam truyền tới từ sau lưng đám người, thanh âm trầm thấp, mơ hồ còn mang theo một tia hưng phấn khiến người ta khó hiểu.

Mọi người quay đầu nhìn, nương theo ánh trăng, bọn họ thấy một nam sinh vóc dáng cao lớn đang đi về phía họ, nam sinh khoảng chừng hai mươi tuổi, rất cao, đầu húi cua, trên người mặc áo sơ mi trắng, là đồng phục của trường, bộ quần áo hơi xuyên thấu, mơ hồ có thể thấy được cơ ngực đầy đặn săn chắc dưới lớp vải mỏng.

Lục Nhất Hành không ngờ sẽ có người xuất hiện vào lúc này, cậu ta chưa từng gặp người này, theo bản năng liền cho rằng đây là đồng bọn của Khương Nghiên, cậu ta trừng cô một cái, cậu ta đã ghi trong bức thư nặc danh chỉ cho phép Khương Nghiên tới một mình, vậy mà cô ta còn dám dẫn theo đồng bọn.

Lục Nhất Hành mở miệng hỏi: "Cậu là học sinh chuyên thể dục à? Lớp nào? Biết bọn tôi là ai không?"

Thiệu Dã nghe cậu ta hỏi, dừng bước chân, sờ đầu mình một cái, cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: "Học sinh thể dục gì?"

"Cậu không phải học sinh chuyên thể dục?" Lục Nhất Hành hỏi anh.

Thiệu Dã đáp: "Không phải."

Lục Nhất Hành ngẩn người: "Vậy làm sao cậu vào được Plantagenet?"

Không phải cậu ta xem thường người trước mặt, mà thật sự khi nhìn người này sẽ có cảm giác đầu óc ngu si tứ chi phát triển, khó mà tưởng tượng người này có thể giải ra bài toán đại số.

Thiệu Dã nhất thời lộ ra biểu tình ngốc nghếch, anh đúng ý hợp tình trả lời: "Bố tôi giàu, được không?"

Đáp lại Thiệu Dã chính là một khoảng yên lặng.

Học sinh có thể vào học trường Plantagenet đa phần không giàu thì sang, nhưng vấn đề là nếu Thiệu Dã có tiền vào Plantagenet sao còn ra mặt vì Khương Nghiên? Cậu ta không biết Khương Nghiên từng đắc tội Tư Húc sao? Tới cứu Khương Nghiên chính là đang chống đối Tư Húc và toàn thể học sinh quý tộc trong trường.

Chống đối?

Nói đúng hơn là người này đơn thuần không có đầu óc.

Trong lúc suy tư, Lục Nhất Hành nghe được một tiếng cười hoang dại, Thiệu Dã nhe răng cười lộ hai hàm răng trắng như tuyết, hỏi bọn họ: "Còn chưa đi? Chờ tôi gϊếŧ hết mấy người?"

Nói xong anh còn cười gằn đe dọa, cực kì giống trùm phản diện trong phim điện ảnh.

Lục Nhất Hành càng chắc chắn người này đầu óc có vấn đề, cậu ta nhớ trường bọn họ không phải cứ có tiền là vào được, trước khi nhập học còn phải làm bài thi.

"Ở đây là trường Plantagenet, không phải nhà tù Plantagenet." Một nữ sinh chế giễu, nhưng không giấu được sự lo lắng.

Thiệu Dã lơ đễnh nói: "Trường học thì thế nào? Mấy người không phải cũng đang ở đây bắt nạt người khác đó sao? Tôi chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay thôi."

"Tới đi." Thiệu Dã nắm đấm tay kêu rôm rốp, nhướng mày với đám người Lục Nhất Hành: "Từng người một hay cùng lên?"

Không chờ bọn họ mở miệng, Thiệu Dã đã nói: "Lên hết đi, thời gian không còn nhiều lắm, ký túc xá sắp khóa cửa rồi."

Lục Nhất Hành ồ một tiếng: "Khẩu khí lớn đấy."

"Có lớn hay không đập cậu một quyền là biết." Ánh mắt Thiệu Dã thoáng dừng lại trên hai cô gái đứng sau Lục Nhất Hành.

"Nói trước nhé, tôi đánh người không phân biệt nam nữ, không muốn bị đánh thì tránh ra."

Anh vén tay áo sơ mi lên, cởi thêm hai cúc áo vàng kim trên cùng, điểm sáng loang lổ rơi vãi trên cơ ngực.

Thiệu Dã bước về phía Lục Nhất Hành, bóng anh bao trùm lên cơ thể cậu ta, vóc người Lục Nhất Hành cũng gần một mét tám xấp xỉ Thiệu Dã, nhưng cảm giác áp bức mà anh đem lại còn lớn hơn Lục Nhất Hành nhiều.

Thiệu Dã không chút khách khí, xông lên đấm một quyền vào thẳng mặt Lục Nhất Hành, cú đấm xé gió, Lục Nhất Hành chật vật tránh thoát, Thiệu Dã nện trúng thân cây phía sau cậu ta, thân cây ầm một tiếng có ảo giác như bị lõm một lỗ. Lục Nhất Hành không dám nghĩ nắm đấm khi nãy nếu trúng mặt cậu ta thì sẽ xảy ra chuyện gì, đầu óc người này quả nhiên có vấn đề! Sự cố trước mắt, hai nữ sinh rõ ràng sợ liên luỵ, hai nam sinh còn lại nhìn Thiệu Dã như chó điên cũng không dám tiến lên.

Lục Nhất Hành khẽ cắn môi, nói với Thiệu Dã: "Mày đợi đó!"

Sau đó.............

Cậu ta xoay người, bỏ chạy.

Bốn người thấy Lục Nhất Hành đã chạy mất cũng không dám ở lại, tuyệt vọng rời đi.

Thiệu Dã: "........."

Trình độ này mà còn dám đi bắt nạt người khác?

Tư Húc tuyển đàn em kiểu gì đấy?

Vẫn là lão đại của anh biết nhìn người hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »