Chương 5: Trường trung học Plantagenet

[Trường công lập Plantagenet toạ lạc bên bờ hồ Sofilier thuộc phía đông thành phố White, là một cơ sở giáo dục cổ xưa và di sản lâu đời. Trải qua hàng trăm năm, ngôi trường đã bồi dưỡng ra vô số nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và tinh anh trong giới kinh doanh. Hàng năm, có đến bảy mươi phần trăm học sinh tốt nghiệp từ trường Plantagenet tiến thẳng vào các trường đại học nổi tiếng trên toàn thế giới. Cho đến tận bây giờ, Plantagenet vẫn thực hiện nghiêm túc truyền thống tốt đẹp: Mười bốn tuổi nhập học, hai mươi tuổi tốt nghiệp mà người sáng lập Jacop III đã để lại.

Học kì mới bắt đầu, lớp 1 của khối 11 có một học sinh nghèo vừa chuyển đến từ một thị trấn nhỏ phía đông nam, tên gọi Khương Nghiên, thành tích Khương Nghiên vượt trội lại là người tốt bụng thích giúp đỡ người khác, nhưng vì một lần lỡ đắc tội với công tử giàu có bậc nhất trường - Tư Húc mà bị cả nhóm người bắt nạt. Không lâu sau, Khương Nghiên dẫn đầu một nhóm dân thường tuyên bố khiêu chiến với nhóm quý tộc, con trai gia tộc giàu có bậc nhất kiêu ngạo lại bá đạo, chủ tịch hội học sinh tao nhã lễ độ , hậu duệ vương thất tôn quý thần bí, còn có đội trưởng đội bóng rổ hài hước đa tình.......Tất cả bọn họ đều có mặt trong cuộc chiến này, và câu chuyện sẽ kết thúc ra sao?]

.........................................

Trời vừa vào thu, tiếng ve kêu ra rả suốt mùa hè nay chỉ còn nghe được một vài tiếng trầm thấp, gió nhẹ lướt qua ngọn bạch quả, lá vàng xào xạc trên đầu.

Đã gần mười giờ tối, lớp tự học buổi tối đã kết thúc được hơn một giờ, bóng tối nặng nề, gió đêm se lạnh, phần lớn học sinh đều đã quay về ký túc xá, sân thể dục vắng vẻ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mèo con nô đùa trên thảm cỏ.

Trăng sáng nhô cao, hồ nước nhân tạo nằm phía tây trường Plantagenet nổi lên từng đợt sóng lấp lánh, phía bắc của hồ nối liền với một khu rừng sồi lớn, Khương Nghiên đang đứng ngoài bìa rừng, đối diện cô có năm người nữa, ba nam hai nữ, dẫn đầu chính là nam sinh tóc dài ngang vai, mắt trái cậu ta bị tóc mái che phủ, trong tay cầm một sợi dây chuyền bạc không ngừng xoay vòng.

Chiều nay, Khương Nghiên phát hiện trong hộc bàn mình có một lá thư nặc danh, trong thư nói có người đã nhặt được sợi dây chuyền của cô, kêu chín giờ rưỡi đêm nay tới rừng sồi để lấy.

Sợi dây chuyền này chính là di vật của mẹ cô, Khương Nghiên nhớ rõ ràng bản thân đã cất nó vào ngăn kéo trong ký túc xá, chưa bao giờ đeo nó ra ngoài, vậy mà lại biến mất một cách kì lạ.

Kể từ khi Khương Nghiên đắc tội với Tư Húc thì liên tục bị các thiếu gia tiểu thư trong trường nhắm vào, đối với loại chuyện này cô gặp riết cũng thành quen, rõ ràng biết đối phương hẹn mình ra chắc chắn không có ý tốt, nhưng vì di vật của mẹ, Khương Nghiên không thể không đến.

Cô bình tĩnh nhìn năm người trước mặt, người dẫn đầu cô có quen, cậu ta tên Lục Nhất Hành, là nam sinh lớp bên cạnh, hình như có chút quan hệ họ hàng với Tư Húc.

Khương Nghiên nói: "Tôi tới rồi, có thể trả sợi dây chuyền cho tôi chưa?"

Lục Nhất Hành nhíu mày bất mãn: "Khương Nghiên, thái độ này là sao? Cậu làm mất đồ, tôi giúp cậu tìm về, cậu lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi?"

Khương Nghiên thầm nghĩ sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như thế? Sợi dây chuyền rõ ràng là bị bọn họ trộm mất, bây giờ còn muốn cô cười nói lấy lòng?

Khương Nghiên mím môi, áp chế lửa giận trong lòng, ôn hoà lặp lại câu nói khi nãy.

Lục Nhất Hành mỉm cười ác ý, nói với Khương Nghiên: "Cậu quỳ xuống lạy tôi ba cái chạm đất, tôi lập tức trả lại cho cậu? Hoặc là.........."

Cậu ta ngừng một lát, mới nói tiếp: "Sáng mai, cậu tới trước mặt anh Tư, sủa ba tiếng, cậu chọn cái nào?"

Bốn người phía sau hưng phấn lấy điện thoại ra nhắm ngay vào Khương Nghiên.

Khương Nghiên liếc nhìn bọn họ, sắc mặt lạnh lùng, cô nên sớm nhận ra những kẻ xấu xa này đã có ý đồ trộm dây chuyền của cô thì làm sao dễ dàng trả lại, có đến đây cũng là dư thừa.

"Cậu tự giữ đi." Khương Nghiên cất bước xoay người chuẩn bị rời đi.

Lục Nhất Hành đột nhiên vươn tay ngăn Khương Nghiên lại, nói với cô: "Đã đến đây rồi thì đừng vội đi."

Bốn người còn lại cũng xông tới, Khương Nhiên nhìn bọn họ, lòng chợt căng thẳng, bình tĩnh hỏi: "Các cậu muốn làm gì?"

"Làm gì à? Rồi cậu sẽ biết."

Lục Nhất Hành không biết lấy từ đâu một sợi dây thừng, dùng hai tay kéo kéo, gật đầu hài lòng, cậu ta sớm đã muốn cho con quỷ nghèo mạt xác có chút nhan sắc này một bài học, dám trêu chọc đến anh Tư của bọn họ, cũng không tự nhìn xem thân phận của mình là gì!

Khương Nghiên nhanh chóng bị trói vào một gốc sồi phía sau, miệng cô bị dán băng dính không thể kêu cứu, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Lục Nhất Hành.

Lục Nhất Hành nói với hai nữ sinh: "Cởϊ qυầи áo nó ra."