Thục Hoa, là đích nữ của thất tử thần tại Minh giới. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn đến nàng đôi mắt hút hồn tràn đầy cảm xúc, nó như một điểm tô đậm nên tính cách đa sầu đa cảm của nàng. Ta đã gặp nàng trong buổi lễ đính ước giữa nàng và Diêm Vương. Đôi mắt ước lệ dấu đằng sau khăn voan đỏ đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, nó rất đẹp.
Diêm Hậu tương lai, ta cảm thấy danh từ đó thật xứng với nàng. Chỉ là...
Sau vài ngày, ta lại nhận được một lệnh từ Diêm Vương khiến ta dường như khó tin vào mắt mình.
Thục Hoa-nàng ta đã bỏ đi. Bỏ đi đúng cái đêm trước lễ thành hôn.
Một nữ nhân như thế...Sao lại có gan lớn như vậy?!
Thái độ giận dữ của Diêm Vương, ta biết đó là sự thật. Việc của ta hiện tại là tìm nàng.
Thất tử thần-phụ thân nàng, hắn ta cũng điên tiết lên. Hắn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ từ Diêm Vương, ta vẫn khó quên cái lời nói cay độc của hắn đối với nàng.
"Đại Vương, xin ngài! Xin ngài tha thứ cho ta! Đứa con gái bất hiếu kia, ngài không cần nương tay trừng trị!"
Ha... Thật ấn tượng!
Xem ra lời nói bên ngoài, nàng ta được cưng chiều này nọ đều giả dối.
Việc này không ảnh hưởng đến ta, việc tìm nàng ta là vấn đề. Lúc ấy, ta đã cho người kiếm cả Minh giới nhưng hoàn toàn không có! Đến khi ta tìm trong phòng nàng ta một mảnh giấy nhỏ.Chữ viết trên kia không phải của ma giới mà là...của loài người. Trên kia viết:
"Ta chờ nàng."
Ta dám chắc nàng ta đã sử dụng ngôn ngữ này để liên lạc với người nào đó. Người nào đó mà nàng ta có thể đánh đổi tất cả để đi theo. Sự việc khiến ta càng chắc chắn khi ta nhìn nàng mang thai nằm trong vòng tay của một nam nhân lạ ở Nhân Giới.
Diêu Hàn : "Ta đã từng có ý định gϊếŧ ngươi và cả mẹ ngươi-Thục Hoa. Nhưng người biết nàng ta đã làm gì không?"
Thục Linh run rẩy, đôi mắt đỏ lên.
"Nàng ta đã hèn mọn cầu xin ta, cầu xin ta gϊếŧ nàng và để yên cho cha con các người."
Ta kính nể nàng vì sự hi sinh cao cả, nàng ta từng suýt chút nữa Diêm Hậu-nữ nhân địa vị cao nhất ở Minh Giới. Vậy mà lúc đấy lại van cầu ta như một nữ nô tỳ không hơn không kém.
Thục Linh như vỡ cảm xúc, môi mím lại. Đôi mắt kiềm nén dòng nước ấm từ hốc mắt chảy ra, cô nghẹn ngào.
"Mẹ...Mẹ..."
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ gầy yếu nằm trên giường cùng với đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn cô mỗi ngày.
Diêu Hàn: "..."
Hắn thở dài, đưa tay ôm lấy Thục Linh.
"Đây là lý do tại sao ta tha cho mẹ ngươi. Đôi mắt khiến ta phải mềm lòng, ta đã giúp nàng ta cùng cha ngươi. Sau đó khi linh hồn mẹ ngươi rời đi đã nhờ ta chăm sóc ngươi, ma xui quỷ khiến ta đã đồng ý. Từ đó Diêm Vương phát hiện cũng...gián chức cho ta."
Vì mẹ con ngươi mà ta phải lãnh cái chức tuần tra ngớ ngẩn chết tiệt này. Đường đường từng là người phán xét vậy mà...
"Mẹ tôi..."
Diêu Hàn nhíu mày.
"Linh hồn mẹ tôi vẫn ở Minh giới phải không?!"
Thục Linh nắm lấy vạt áo Diêu Hàn, ánh mắt chứa đựng sự mong chờ không thể tả thành lời.
Lúc này, hắn cười nhạt.
"Ngươi nghĩ chạy trốn khỏi buổi thành hôn với Diêm Vương sẽ phải chịu hình phạt gì đây?"
Thục Linh trầm lại, mái tóc dài không thể dấu đi nổi thất vọng in trên khuôn mặt cô.
Diêu Hàn : "An tâm, Diêm Vương sẽ không ác tới nổi để nàng hồn phi phách tán đâu. Cùng lắm là ninh trong lò lửa vạn năm thôi."
Thục Linh nghe xong chỉ muốn đấm hắn tả tơi một trận.
"...Anh muốn tôi đánh chết anh?!"
Cô gằn giọng.
Diêu Hàn cực kì bất mắn với thái độ vô lễ này.
"Cô đang cáu gắt với ân nhân mình vậy à?"
Thục Linh : "...Tôi mệt rồi, tôi cần có thời gian nghỉ ngơi."
Diêu Hàn: "..."
Được thôi, tuỳ cô.
Hắn đứng dậy, từng bước rời đi khỏi gian nhà nhỏ.
Thục Linh im lặng nằm trên giường, mím đôi môi nhỏ. Co người lại lẩm bẩm.
"Mẹ...Mẹ...Con nhớ mẹ, mẹ đang ở đâu chứ?"
Ngoài trời lúc này, trên đỉnh núi sương mù đang hình thành một làn âm khí nồng đậm bắt đầu lan toả ra khắp thân núi. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang dần sống dậy, một nỗi hận thù đang chuẩn đánh úp tới.
Diêu Ẩn mặt sa sầm nhìn tàn hư đang dần lấn sang thôn tranh, đôi mắt đảo qua nơi kia.
Là hắn.
Là tên lệ quỷ đó.
Rốt cuộc hắn là ai?!
Sức mạnh của hắn, ta hoàn toàn không thể đo lường cụ thể được.
Diêm Vương! Ta cần liên lạc với hắn.
Nhưng cũng thật kì lạ, biến động lớn như thế này. Tại sao những bề trên lại không cử người xuống giải quyết?! Là thật sự không để ý hay là ẩn ý của chuyện gì?
Diêu Hàn hít sau trấn định lại tinh thần.
Mẹ kiếp, vết thương mình còn chưa lành hẳn.
Nếu trực tiếp đối mặt với hắn chẳng khác nào dâng thể xác cho hắn tuỳ ý đánh đập.
Vẫn là nên liên lạc với Đại Vương càng nhanh càng tốt.