Chương 79: Tôi sống cùng lệ quỷ 19

Cả sống lưng ả ta lạnh lẽo, một cỗ sức mạnh đè lên tinh thần lẫn linh hồn ả ta. Chính là do ả ta bị sự ghen ghét che lấp mà không hề nghĩ tới sự nguy hiểm của nữ nhân này. Lần đầu ả ta đã cảm nhận được! Chính giác quan ả biết được sau trong linh hồn nữ nhân này có một thứ gì đó rất quen thuộc...quen thuộc đến đáng sợ.

Đại Cẩu lắp bắp liều chết mà ngăn cản Ninh Hinh.

[ Tiểu công chúa! Bình tĩnh! Nếu cô gϊếŧ cô ta sẽ khiến thế giới đảo lộn! Boss đại nhân sẽ nghi ngờ đấy, cả Chủ nhân cũng tăng hình phạt lên đấy! ]

[ Hay...Hay thế giới sau do cô lựa chọn được không? Cho cô cái thế giới chơi vui nha nha nha?! ]

Ninh Hinh đứng dậy.

Đại Cẩu khóc không ra nước mắt.

Bất ngờ, cô quay người đi chưa kịp để nó thở phào nhẹ nhõm thì cô lại cầm trên tay cái vật màu trắng đặt trước mặt con ma nữ.

" Tự ra tay hoặc ta sẽ ra tay... "

Đại Cẩu: " !!! "

Nếu nó nhớ không nhầm thì đó chính là cái trâm cài của nữ chính đại nhân đi?!!! Á!!! Cái đó khác gì gϊếŧ người a!!!

" Tiểu công chúa... "

Ninh Hinh cuối cùng cũng đáp lại : " Câm miệng! "

Đại Cẩu uất ức cực kì.

Nó là muốn tốt cho cô nha!!!

Ả ta sợ hãi, khoé miệng không thể mở ra chỉ biết nhắm mắt mà cầm cây trâm.

Đau rát.

Cây trâm khiến tay ả lỡ loá dù chỉ mới chạm nhẹ. Nhưng ả không còn lựa chọn ả không muốn chết, nhất là dưới tay nữ nhân kia! Bởi vì ả biết nếu cô ta ra tay ả không đơn giản hồn phách tan biến...

Ninh Hinh có chút mất kiên nhẫn, giọng nhẹ vang lên.

" Muốn giúp sao? "

Ma nữ kia liều mạng lắc đầu, hít một hơi tự tay đâm cây trâm lên đùi. Nó xuyên qua linh hồn khiến ả ta hét lên đau đớn, ả cảm thấy mình như sắp chết đến nơi.

" Á!!! "

Ả hối hận, ả không nên chọc nữ nhân này.

Ninh Hinh cười, đôi mắt cong lên nhìn ma nữ đang vật vả vì vết thương đang dần ăn mòn một mảnh linh hồn ả ta.

Đại Cẩu : "..."

Đáng sợ quá má ơi!!!

....................

Diêu Ẩn tỉnh.

Hắn nặng nề nhìn vết thương được băng bó của mình, hắn không nghi hoặc tại sao hắn vẫn còn sống. Hiện tại hắn cảm thấy tâm trạng rất phức tạm không muốn suy nghĩ đến chuyện gì khác...

Dù sao hắn cũng sẽ chết.

Cô ấy rời đi rồi.

Hắn không ở bên cô, thuốc độc sẽ phát tán.

" Lão già... "

Hắn khàn giọng gọi.

" Anh tỉnh? ", Ninh Hinh từ bên ngoài đem một khây nước lau người tiến vào.

Diêu Ẩn cứng đờ người mất mấy giây. Hoàn toàn không tin được những gì mình đã nghe. Đôi mắt hắn đảo qua nhìn cô, hắn nhìn chằm chằm không rời mắt.

Một lúc sau mới tự giác mở miệng.

" Sao cô còn chưa đi? "

... Đây không phải câu hắn muốn hỏi đâu...

Ninh Hinh nhíu mày : " Anh muốn đuổi tôi đi sao? "

Diêu Ẩn trầm mặc không nói.

Hắn không tiếp thu nổi, tại sao cô lại ở lại?! Cô thương hại hắn sao?

Hắn cười nhạt.

Cũng có khả năng đi.

Ninh Hinh ném khăn lên mặt hắn.

Diêu Ẩn: "..."

Nữ nhân này! Nghĩ ta bị thương nên muốn lật lọng rồi sao?

" Cười khó coi chết đi được! "

"..."

Cái gì chứ?! Nữ nhân này dám chê hắn xấu?!

Hắn xấu chỗ nào?!!!

" Cô đây là có ý gì? "

Ninh Hinh bình thản cầm lấy khăn lau mặt hắn.

" Ý trên mặt chữ. "

Diêu Ẩn hoảng hốt cầm lấy tay cô.

" Cô muốn làm gì?!!! "

" Lau mặt cho anh. "

" Cô muốn làm gì nữa?!!! "

" Lau người cho anh. "

" Nữ nhân chết tiệt! Cô nghĩ cô đang làm gì vậy hả?!!! "

Diêu Ẩn mặt nổi đầy gân xanh, trong lòng gợn sóng dữ dội như muốn tấu chết cái nữ nhân không biết xấu hổ này.

Ninh Hinh : " Anh muốn ở dơ sao? "

Diêu Ẩn : "... Ta tự lau. "

" Ở tay anh có vết thương. "

" Ta đã nói ta tự lau! "

Diêu Ẩn như muốn bùng nổ. Không nhiều lời đoạt lấy khăn từ tay cô mạnh mẽ lau lên người mặc kệ vết thương có hay không ảnh hưởng.

Ninh Hinh : "..."

Ấu trỉ quá...

Diêu Ẩn cảm thấy thật bực mình, ra sức mà chà chà lâu lâu. Đến khi khó chịu bởi ánh mắt của cô mới ngẩn đầu lên.

" Nhìn cái gì? Thương hại tôi sao?! "

Ninh Hinh : "..."

Thương hại cái gì chứ? Anh suýt chút nữa gϊếŧ cả nam chính luôn rồi đấy.

" Không có. "

" Chính là có! "

Ninh Hinh : "..."

Anh ta bị sét đánh hình như trúng đầu rồi đi?

Diêu Ẩn cực kì khó chịu! Cực kì không yên lòng!

Ném cái khăn đi, một mực xoay người lại đưa lưng về phía cô. Tỏ thái độ vô cùng rõ ràng!

Thật tức giận!

" ... Anh giận cái gì? "

Cô cuối cùng cũng thở dài, thả người nằm xuống trên sàn nhà cạnh hắn.

Diêu Ẩn không phát giác, vẫn lạnh nhạt không nói lời nào.

" ... Nếu anh không nói là tôi đi đấy... "

" Cô đi đi! Đi với tên đó đi! "

Giọng nói hắn khàn đặc dứt khoác vang lên, âm thanh có phần khó nghe mang theo tia ghét bỏ rõ ràng.

Ninh Hinh : " Tôi đâu quen hắn, tại sao phải đi? "

Diêu Ẩn vạch trần tâm tư cô : " Cô ngăn cản ta giúp hắn mà? Không phải sao?! "

" Là tôi sợ hắn đánh anh bị thương. "

" Bị thương?! Hắn có sao?! Hắn đánh bại ta sao?! Nằm mơ! "

Diêu Ẩn nghiến răng, khinh thường hừ mũi.

" Ừ... Anh lợi hại... "

Đại Cẩu thầm giơ ngón cái cho tiểu công chúa.

Xem ra cuốn "bí kíp" của nó có tác dụng.