Chương 61: Thế giới 2 : Ta sống cùng lệ quỷ 1

[ Hình phạt đầu tiên, chúc mừng tiểu công chúa đã hoàn thành. ]

[ Nhận 10.000 điểm thưởng.]

[ Bản số liệu được mở.]

[ Quản lí : Đại Thú - Không Gian Thú Hệ Cấp Cao.

Người làm nhiệm vụ : Ưu Ninh Hinh.

Điểm giá trị làm người : 10.000

Điểm động lực : 0

Tình trạng hoàn thành nhiệm vụ : 1/? ]

Ninh Hinh : ....

" Đại Cẩu!!! Con mẹ nó, sao chỉ có 10.000 điểm?! "

Rõ ràng không phải nói nhiệm vụ này điểm tối da là 20.500 sao? Hơn nữa điểm của nàng đâu rồi?

Đại Cẩu trừng mắt, hoàn toàn muốn đem cái nữ nhân trước mắt đập một trận.

[ Ngươi nói cái gì? Mẹ nó! Cả ngày làm nhiệm vụ ngươi chỉ có hoàn thành giảm giá trị hắc hóa của Uy Trì thì ngoài ra mi làm được cái cc gì? ]

[ Với cả nói giá trị hắc hóa của Uy Trì tối đa chỉ có 90, hoàn chưa đạt cấp 100 đấy. Ngươi muôn ăn điểm nhiều? Nằm mơ! ]

Ninh Hinh : "...", Đại Cẩu! Ngươi chính là muốn tạo phản???

Cô đảo mắt qua lại tìm kiếm thân ảnh xù lông của Đại Cẩu, nhưng hoàn toàn chỉ là không gian thế giới hài hòa cùng bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.

Mẹ nó, trốn cũng nhanh đấy!

Đại Cẩu nào quan tâm đến cái mặt đen như đít nồi của Ninh Hinh? Nó cười hắc hắc, ánh mắt vị xa xăm nói.

[ Ngươi muốn không làm nhiệm vụ phụ cũng được... Chỉ là ngươi phải giảm giá trị hắc hóa của người mà có đến trị số 100. ]

Đặc biệt tha hồ cho ngươi làm nhiệm vụ.

[ Nhưng nếu ngươi bị hắn gϊếŧ chết thì thế giới kia ngươi 0 điểm đấy nhá. Nhưng nếu thành công... hắc hắc... điểm thưởng cực kì cao, ngươi không cần lo. ]

Ninh Hinh không chút do dự gật đầu.

Điểm cao? Tất nhiên cô sẽ đồng ý.

Hơn nữa cũng không cần phải làm mấy cái nhiệm vụ phụ vô bổ kia.

Đại Cẩu cũng vui vẻ, nó cũng không có cần phải nhắc nhở cô làm nhiệm vụ nga ~

[ Tiểu công chúa, cô chú ý nhá. Những nhiệm vụ đó sẽ tiến vào thế giới cấp cao hơn. Nếu so với thế giới Uy Trì thì rất cách biệt. Với cả nhớ giữ tánh mạng a ~ Đừng để mới bắt đầu lại bị cắt cổ đấy. ]

Ninh Hinh còn chưa kịp nói gì.

Đại Cẩu đã bắt đầu truyền tống.

[ Vậy bắt đầu thôi, chúc cô thượng lộ bình an. ]

...

Khi lấy lại ý thức, Ninh Hinh kinh ngạc khi thấy chính mình mặc bộ đồ màu trắng toát. Trước mặt là một ngôi làng cổ, không gian bao quanh lạnh lẽo cùng với làn sương mù kì lạ.

Ninh Hinh nhíu mày.

Mùi tử khí... nặng quá.

Đột nhiên từ trong một ngôi nhà gần đó, cô đảo mắt nhìn thấy một bóng người ăn mặc đồ thời phong kiến. Mái tóc cắt ngắn đen huyền, gò má trắng bệnh như thiếu sức sống. Cả người lơ lửng trên không trung, bên trên còn có một sợi dây thừng.

...Là thắc cổ sao?

Ninh Hinh thu hồi tầm mắt, cô cảm nhận được sự liên kết mỏng manh của Minh giới với nơi này. Nó giống như một lỗ chó chui không phát hiện ở Minh giới xuất hiện ở nơi đây.

Mùi tử khí đặc biệt nặng, nhưng tại sao lại nặng như vậy? Mùi nặng như vậy chỉ có ở Minh giới, nhưng ở nhân gian tại sao lại có thể nặng đến mức ấy?

Nghĩ đến cái gì, cô lặng lẽ liếc nhìn trang phục màu trắng cùng chiếc chuông nhỏ bên cổ tay trái mình.

Mặt khẽ biến.

Mẹ nó, đứa nào đem bà đi làm vật tế vậy?

Công chúa Minh giới ta phải hiến tế cho một cái lỗ chó chui ở Trần giới? Mẹ nó! Đúng là xúc phạm ta rồi.

Từ xa bỗng vang lên tiếng nói của một người đàn ông, giọng nói ông ta vang vản như gần chọc thủi lỗ tai Ninh Hinh.

" Đi đi, mỗi bước chân phải chú ý đừng dẫm phải bọt màu trắng. "

Cô biết người phát ra âm thanh này.

Là người tu hành.

Ninh Hinh quay đầu, nhưng đập vào mắt cô chính là một hình người trơ xương. Hốc mắt đen ngồm mỉm cười với cô.

" Không được quay đầu! "

Tiếng của tu sĩ lần nữa vang lên, đánh ấp cái bóng hình ngươi trơ trọi kia.

Ninh Hinh bình thản quay lại.

Vị tu sĩ ngồi thuyền dưới chân núi ngôi làng hoài nghi vô cùng.

Mới lúc trước cô mới run sợ muốn ngất đi, tại sao lúc này lại bình thản như vậy?

Nếu nói Ninh Hinh sợ ma thì cũng thật quá phi lí. Sống hơn cả một đời ở Minh giới, hơn nữa cô còn đến những nơi tử khí mạnh hơn như vậy nhiều mà lại đi sợ nơi này sao?

Nói cho cùng thì cô còn cảm thấy vui nữa, mùi tử khí còn giúp cô cảm giác đây là nhà.

Ninh Hinh cất bước đi về phía ngôi làng kia.

Từng bước chân vang lên tiếng leng keng từ nhưng chiếc chuông nhỏ trên cổ tay và cổ chân của cô.

Tiếng chuông này cô biết...

Nó giống như một vật kêu gọi ma vậy.

Thường thì họ sẽ chọn những người có mệnh dương khí, nếu cô đoán không nhầm thì nguyên thân chính là người sinh vào ngày dương khí mạnh.

Ninh Hinh cảm thấy có chút không ổn, ngẩng mặt nhìn về phía ngôi nhà lớn nhất trong ngôi làng nằm ngay chính giữa trung tâm.

Cô có cảm giác, ở trong đó có một thứ gì đó rất đáng sợ. Mùi tử khí xung quanh làng đều từ đó mà phát ra.

" Đại Cẩu? Đại Cẩu? "

Tại sao bây giờ Đại Cẩu chưa xuất hiện? Đáng lẽ nó phải báo chút thông tin cho cô chứ?