Uy Trì ôm Ninh Hinh vào lòng, cằm dán vào bờ vai mảnh mai của cô. Ánh mắt quét lên gương mặt mờ mịt có chút đáng yêu mà nhếch môi.
" Về Kì Dịch? "
Ninh Hinh gật gật đầu.
Uy Trì cười như không, đôi tay vân vê gương mặt trắng nõn của cô.
" Sao? Không phải rất tốt sao? Nếu Kì Dịch cùng tên kia lấy được Kiệt gia thì Văn gia em sẽ càng lớn mạnh hơn... "
Ninh Hinh nhíu mày phản bác : " Sao có thể? Công ty đó là Lâm Vương một tay làm nên. Hơn nữa hắn ta dù hơi đáng ghét nhưng thật sự làm ăn uy tín chứ đâu —Ách... "
Nói nữa chừng cô lại nhìn Uy Trì không biết tự bao giờ đã đè cô lên gường, nụ cười không mấy thiện lành.
" Ý em nói là hắn rất xuất xắc sao? "
Ninh Hinh : "..."
Sao cô nghe có mùi nguy hiểm...
" Đúng là rất xuất xắc, nhưng làm sao lại bằng anh chứ? "
Nghe được một nữa câu, Uy Trì đen mặt nhưng lại nghe thấy câu sau thì tâm tình đã thả lỏng hơn. Tay vυ"t ve chiếc bụng phẳng của cô, âm thanh khàn khàn mê hoặc.
" Phải không? "
Ninh Hinh : " Phải a ~ Anh là nhất ~ "
Uy Trì cứng đờ người, nhìn tia sáng trong mắt cô suýt chút nữa anh đã không khống chế mà hung hăn chà đạp cô trên thân mình.
Ninh Hinh đợi mãi lại không thấy phản ứng của Uy Trì, trong lòng lại dân lên cảm giác không ổn lắm.
Ngay lập tức, cô tìm đường chết mà nói.
" Yêu anh nhất luôn đấy ~ "
Thật sự sau câu nói đó, cô đã bị Uy Trì không thuơng tiếc mà vật lộn nguyên cả đêm.
Ninh Hinh khóc lên khóc xuống.
Có biết gì đâu!!! Ai lại biết chi?!!!
...
Biết tin về Kì Dịch, ba Văn suýt chút nữa hận không thể hần cầm dao chém cho tên nghịch tử kia sáu cái mạng.
" Bà nhìn xem! Bà nhìn xem! Là tôi cưng chiều nó hay là bà cưng chiều nó mà nó hiện tại làm ra những việc này?!!! "
Mẹ Văn cũng chả khá hơn chỉ miệng đau lòng mà ôm mặt khóc.
Tại sao con của bà lại có thể mù quáng như vậy? Tại sao nó lại có suy nghĩ không thông suốt như thế?
Có lẽ chịu quá nhiều đã kích về Kì Dịch nên mẹ Văn ngất xỉu ngay sau đó.
Lúc ba Văn báo cho Ninh Hinh đã là hai ngày sau, bệnh tình của mẹ Văn đã khá hơn nhiều rồi.
Ba Văn nắm tay Ninh Hinh trấn an : " Con yêu tâm, mẹ không sao. Thằng nghịch tử đó, ba sẽ tìm cách giải quyết. Con cũng đừng lo lắng quá. "
Ninh Hinh cũng mệt mỏi, nếu bây giờ nói người cô muốn gϊếŧ nhất thì chính là tên Kì Dịch này.
Nhưng không thể, vì gϊếŧ người sẽ bị trừ giá trị làm người nha.
Thật đau đầu!
Đến Uy Trì thì anh chỉ mỉm cười, dáng vẻ như không mấy bận tâm đến Kì Dịch mà an ủi ba Văn.
" Ba, đừng lo quá. Chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi. "
Ninh Hinh trợn mắt, làm như anh biết rõ lắm vậy? Anh là tiên tri chắc?
Nhưng không hiểu vì sao, ba Văn và mẹ Văn đều tin tưởng ở Uy Trì.
Phải! Là hoàn toàn tin tưởng.
Ninh Hinh : "..."
Có phải anh ấy đã mua chuộc bọn họ rồi không?
Bây giờ, Uy Trì dường như là một hình tượng của chàng rể hoàn hảo.
Hào quang tỏa sáng, khiến ba Văn và mẹ Văn khuất phục.
Đại Cẩu ha hả trong lòng, dối trá! Tất cả là dối trá!
Nếu không phải nó kiểm tra lại tình hình thì làm sao biết chính con người này đều nắm trong tay mọi chuyện? Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Ngay cả tên cà lơ cà phất như Khang Dụ...
Mẹ nó! Chính là tên nam nhân này là một tên giả dối!
...
Và hiện thực đã chứng minh, Uy Trì là nhà tiên tri thật. Sau khi Khang Dụ lên nắm quyền thì không hiểu vì lý do gì bán lại một cổ phần to lớn gồm cả cổ phần của lão Kiệt cho cậu ta cho Lâm Vương. Sau đó lại cao chạy xa bay.
Ninh Hinh : "..."
Mẹ nó! Lươn lẹo vừa thôi chứ?!!!
" Đại Cẩu, rốt cuộc chuyện này là sao? "
Đại Cẩu lãm đạm : [ Cô đi mà hỏi tên nam nhân của cô ấy! ]
Mẹ nó, đại bảo bảo hoàn toàn khinh thường tên nam nhân này rồi!
Ninh Hinh : "..."
Nếu ta hỏi được thì ta đã hỏi rồi cần gì đến tên vô dụng như mi?
Đối với sự thắc mắc của cô thì Uy Trì nhướm mày, thâm sâu nhìn Ninh Hinh.
" Muốn biết? "
Ninh Hinh gật đầu.
Uy Trì đảo mắt, hơi hơi suy ngẫm lại mở miệng.
" Vậy em nghĩ cách làm anh... hài lòng anh sẽ nói. "
Nghe tưởng chừng như đơn giản nhưng dùng hết cả tuổi thọ của thế giới này cô vẫn không thể nghĩ ra.
Phút cuối cô vẫn hỏi nhưng anh vẫn không chịu mở miệng.
Ngay cả Đại Cẩu cũng bó tay.
[ Nam nhân của cô, cô không biết sao lại hỏi ta? ]
Đến lúc từ biệt Uy Trì, ngồi lại trong không gian cô vẫn ngẫm nghĩ.
Rốt cuộc là cách gì chứ?!!!