Chương 44: Mua đồ Tết (1)

Tả Minh Nhiên không nhịn được bật cười, nhưng âm thanh cũng nhanh chóng dừng lại.

Cũng may sự chú ý của mọi người đều đang đặt lên người phó tổng, cũng không có ai chú ý đến hành động mờ ám của cô, ngoại trừ Yến Vân Dương ngồi cạnh cô.

Trước mắt bao người, đặc biệt là bên trên còn đang báo cáo, bọn họ không nên tụ lại nói nhỏ, nhận được ánh mắt hỏi thăm của Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên không muốn anh nghĩ nhiều nên đẩy thẳng điện thoại của mình sang, ngón tay chỉ lên trên bình luận kia.

Nhìn thấy điện thoại bị đẩy qua trước mặt mình, não Yến Vân Dương cũng suy nghĩ.

Xã hội bây giờ, tay của một người có thể được coi là nắm giữ hầu hết các bí mật, khi điện thoại di động ngày càng trở nên tiên tiến hơn, các phương pháp dùng để "khóa" bí mật này ngày càng trở nên phức tạp, trước kia chỉ là khóa mật khẩu hoặc kiểu hình, hiện tại đã được thay thế bằng dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt.

Tả Minh Nhiên không chút nghĩ ngợi đẩy điện thoại di động cho anh, mặc dù biết anh sẽ không tùy tiện xem nhưng trong lòng Yến Vân Dương cũng có chút cảm giác kỳ diệu.

Anh nhìn kỹ Tả Minh Nhiên bên cạnh, trong ánh mắt hiện ra chút vui vẻ.

Tả Minh Nhiên không hiểu gì, cô chỉ tiện tay đưa điện thoại sang, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, thấy anh cười còn tưởng anh hiểu được câu bình luận đó. Nghĩ lại, trước khi cười cũng không nhìn màn hình, nói như vậy lại không hợp lý.

Chẳng qua chút khó hiểu đó nhanh chóng bị cô bỏ qua, bởi vì buổi tổng kết cuối năm của phó chủ tịch cuối cùng cũng kết thúc, trên sân khấu có một nhóm mấy cô gái xinh đẹp mặc váy dài đang đi lên. Yến Vân Dương bên kia không nhìn ra bất kỳ ý nghĩa sâu xa gì từ cái bình luận kia, thứ nhất anh không ở trong fandom, thứ hai có chỉnh sửa ảnh hay không đều không thuộc phạm vi suy nghĩ của anh nên đương nhiên sẽ không phát hiện.

Không chỉ có một bình luận như vậy, mặc dù không kéo xuống nhưng nhìn mấy bình luận khác trên màn hình, rất nhanh đã đoán được đây là đang muốn nói đến quan hệ giữa Tả Minh Nhiên và một nữ minh tinh tên Ôn Phỉ Phỉ khá tốt. Đây là lần thứ hai, Yến Vân Dương nghe thấy cái tên này, nghĩ nghĩ, anh trả điện thoại di động cho Tả Minh Nhiên.

Weibo là một nền tảng xã hội rộng mở, bình luận trong đó cũng không phải đều vừa mắt với Tả Minh Nhiên, mặc dù có fan khống chế bình luận nhưng cũng có không ít bình luận khác không dễ nghe chen vào.

"Haha, bắt đầu marketing tình chị em sao? Sợ là còn không bằng tình chị em plastic."

"Năm 2019, đám fan tỉnh táo lại đê, có muốn tôi phổ cập kiến thức khoa học giúp người nhớ lại mấy tháng trước chính chủ nhà mấy người ta làm gì không?"

"Mịa nó cười chết tui, Weibo này quả thật bao trọn được năm giờ cười của tôi."

"Cảnh cáo những fan người khác, cẩn thận chết cả nhà, coi trọng chính chủ của bọn họ."

"Bình hoa Tả có thể đừng gây sự, làm một bình hoa yên tĩnh không tốt sao?"



Trên đường về nhà, Tả Minh Nhiên vừa reload trang web vừa nhắn tin với Ôn Phỉ Phỉ cùng nhau trào phúng, nhắc đến mình còn có vài ngày nghỉ, Ôn Phỉ Phỉ lập tức thấy sung sướиɠ.

"Nhiên Nhiên, dù sao cũng rảnh rỗi, đến nhà mấy cô mấy dì chúc Tết cùng chồng cô rất lãng phí, không bằng chúng ta ra ngoài du lịch đi, dù sao mùa đông mặc nhiều, khó bị người khác nhận ra."

Tả Minh Nhiên là người sợ lạnh, nghe vậy thì trả lời: "Thôi thôi, mấy hôm trước tôi mới từ nơi khác bay về, hơn nữa nếu là mùa đông, chẳng lẽ không nên ở nhà ngủ đông sao?"

Ôn Phỉ Phỉ: "Cô là con rùa đen hay sao mà còn muốn ngủ đông, nếu cô sợ lạnh thì chúng ta đi phương Nam, cô thấy thế nào? Bình thường ra ngoài toàn làm việc, ngoài phim trường cũng chỉ là studio chụp ảnh, hoàn toàn không có thời gian để đi chơi khắp nơi."

Tả Minh Nhiên nhanh chóng gõ chữ, "Phương Nam? Chắc cô chưa từng hiểu rõ về sự khắc nghiệt của mùa đông ở đó nhỉ?"

Mấy phút kế tiếp, Tả Minh Nhiên phổ cập kiến thức khoa học về sự khác nhau giữa mùa đông phương Bắc và mùa đông khắc nghiệt ở phương Nam, cuối cùng tổng kết lại một câu: "Ở nhà tốt xấu gì một ngày 24 giờ đồng hồ đều có máy sưởi cứu mạng, đến phương Nam, đừng nói đến máy sưởi, nói không chừng trong phòng còn không ấm bằng bên ngoài, áo lông cũng không cứu được cô."

Ôn Phỉ Phỉ gửi đến một meme khóc chít chít, "Vậy cô định cùng Yến tổng ở lại thành phố B mừng năm mới sao?"

Tả Minh Nhiên sững sờ, cô quả thật đã quên mất còn Yến Vân Dương.

Điều này cũng không trách cô được, dù sao cũng là kết hôn giả, nếu không phải Liễu Thanh Hà đột nhiên về nước thì bây giờ bọn họ vẫn ở hai nơi khác nhau.

Trong trí nhớ cô nhận được từ nguyên chủ, sau khi kết hôn với Yến Vân Dương "cô" đón Tết đầu tiên một mình, đừng nói ở cùng một chỗ đón năm mới, hai người thậm chí còn không ở chung một thành phố, vậy nên Tả Minh Nhiên trong kế hoạch của cô không hề có Yến Vân Dương.

Nhưng bây giờ Ôn Phỉ Phỉ nhắc đến, Tả Minh Nhiên cầm điện thoại nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn Yến Vân Dương bên cạnh.

Sắc trời đã tối hẳn, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, lúc xe chạy ngang qua đèn đường, bóng đèn lướt qua khuôn mặt anh, đôi lông mày tuấn tú dường như phủ một vầng hào quang dưới ánh đèn nhưng rất nhanh đã biến mất.

Kết thúc cuộc họp thường niên, có người mời bọn họ đến chỗ tụ tập tiếp theo, nhưng mà người nào cũng hiểu, lời mời này dựa trên mặt mũi ông chủ của Yến Vân Dương, dù sao không có cấp dưới nào hy vọng lúc tụ tập còn bị lãnh đạo trực tiếp của mình ngồi cạnh.

Tả Minh Nhiên tưởng tượng thoáng qua về hình ảnh kia, cô cảm thấy nếu là mình chắc cô xấu hổ chết mất. Cũng may Yến Vân Dương cũng hiểu điều này, tìm cớ sau đó dắt cô đi trước.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Tả Minh Nhiên cảm thấy, lúc bọn họ rời đi những người ở đây đều lặng lẽ thở phào.

Yến Vân Dương mặt không đổi sắc nhìn bóng dáng chiếu trên cửa sổ, trên thực tế lúc Tả Minh Nhiên nhìn sang anh đã chú ý đến, chỉ có điều Tả Minh Nhiên nãy giờ không nói gì, anh cũng không xác định được là cô nhìn anh hay nhìn ra cửa sổ.

Điện thoại rung không ngừng, Tả Minh Nhiên lấy lại tinh thần, hóa ra là Ôn Phỉ Phỉ thấy cô không trả lời nên đã nhắn vài tin đến.

Nghĩ nghĩ, Tả Minh Nhiên nói khẽ: "Năm nay đón Tết ở đâu?"

Cô không nói là ai, nhưng mà trong xe ngoài trừ hai người thì chỉ có Văn Mặc đang cố hết sức làm giảm sự tồn tại của mình.

Yến Vân Dương khẽ nở nụ cười, "Ở thành phố B."

Câu trả lời này nằm trong dự đoán, Tả Minh Nhiên dựa vào lưng ghế phụ cạnh ghế tài xế, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Vân Dương, ánh mắt sáng long lanh, "Vậy chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị đồ tết, anh biết làm sủi cảo không?"

Yến Vân Dương cười càng vui vẻ hơn, "Anh có thể học."

Hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ, không chút để ý đến Văn Mặc đang lái xe.

Tức giận nắm chặt tay lái, Văn Mặc quyết định năm nay không phản đối mẫu hậu nhà mình sắp xếp xem mặt nữa.

***

Chuẩn bị đồ tết là chuyện hoàn toàn xa lạ trong cuộc sống hai mươi mấy năm mà Yến Vân Dương đã trải qua. Khi còn bé đã có người giúp việc trong nhà chuẩn bị xong xuôi, dù sao trừ một đứa nhỏ, hai người lớn đều đâm đầu vào công việc, nếu không phải nhờ tiếng pháo bên ngoài nhắc nhở thì có lẽ không bao giờ họ nhớ đến Tết. Đợi đến lúc anh tự lập, trên cơ bản đều đón Tết một mình, vô tình gặp Văn Mặc không nhìn được thì cậu ta sẽ kéo anh đi ăn vài bữa cơm.

Tả Minh Nhiên không giống vậy, với tư cách một trạch nữ nếu có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, dù cô ít hoà vào không khí năm mới tết đến và không nấu cơm được nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của mẫu thân đại nhân nhà mình, hàng năm khi mua rất nhiều đồ Tết đều kéo cô theo, dần dà cũng nhớ được một số thứ cần thiết.

Nói là làm liền, chỉ còn vài ngày nữa là đến 30 Tết, ngày hôm trước liệt kê đồ vật cần dùng và số lượng, rạng sáng hôm sau, Tả Minh Nhiên đã bò ra khỏi giường.

Ngay cả khi ở nhà, Yến Vân Dương cũng duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi như cũ, cũng biết rõ Tả Minh Nhiên thường ngủ trễ dậy trễ. Lúc nhìn thấy Tả Minh Nhiên từ trên lầu đi xuống, anh còn thoáng ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía đồng hồ treo tường ở phòng khách.

Còn mười lăm phút nữa đến chín giờ, đối với đồng hồ sinh học của Tả Minh Nhiên, đây đã được xem là dậy rất sớm.

“Em muốn ăn gì?” Yến Vân Dương đứng dậy đi vào bếp lấy một thứ trong tủ lạnh ra, "Em thấy trứng và bánh mì nướng thì sao? Muốn uống cà phê hay sữa?”

Tả Minh Nhiên buộc tóc thành chùm bằng dây chun, hoang mang rối loạn nói: "Không ăn đâu, hiện tại chúng ta đi ngay đi, lát nữa đông lắm."

Yến Vân Dương phảng phất như không nghe thấy, động tác nhanh chóng làm một bữa sáng đơn giản đi ra, bình tĩnh nói: "Nhất định phải ăn sáng."

Tả Minh Nhiên sốt ruột một mình cũng không có ích gì, thực ra trên người Yến Vân Dương còn mặc quần áo ở nhà. Bất đắc dĩ ngồi xuống bàn ăn, cô thúc giục: "Bây giờ tôi ăn sáng, anh đi thay quần áo nhanh lên đi."

Yến Vân Dương đồng ý, không nhanh không chậm lên lầu.

Nhưng mà kế hoạch vĩnh viễn đều không theo kịp thay đổi, đợi đến lúc Tả Minh Nhiên ăn sáng xong, Yến Vân Dương cũng thay quần áo xong đang đi xuống, hai người vừa mới mở cửa đã thấy Liễu Thanh Hà đứng ngoài cửa định ấn chuông.

Đã lâu không gặp, Tả Minh Nhiên có chút không kịp phản ứng, vẫn là Yến Vân Dương phía sau đưa tay lên nắm vai cô, tiến lên trước nửa bước, nói: "Mẹ."

Tả Minh Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, nhìn về phía Liễu Thanh Hà cười nói: "Mẹ.