Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Xinh Đẹp Cứu Điên Phê Vai Ác

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Tô Trác Uyên bây giờ cũng không còn quan tâm nhiều như vậy, hiện tại những gì gã có thể nghĩ tới chính là giữ lại Úc Chu trong thời gian ngắn.

Ta không muốn một người em omega xinh đẹp như vậy lại bị một tướng quân tàn bạo bắt cóc và trở thành người an ủi mà không có nhân quyền.

"Sính lễ?" Yến Thâm rốt cục cũng quay đầu lại.

Lại nhìn thấy Tô Trác Uyên vừa mới lên tiếng không hề nhìn hắn, ánh mắt gần như dán chặt trên người Úc Chu đang bị ôm.

Sắc mặt Yến Thâm vốn không được tốt lắm lại càng trở nên lạnh lùng hơn, hắn ôm chặt omega nhỏ trong l*иg ngực hơn một chút.

Áo giáp tay sau khi bị áp lực tinh thần cuồn cuộn khống chế, đã trực tiếp biến thành một thanh trường kiếm bay đến trước mặt Tô Trác Uyên, chỉ cách cổ họng đối phương vài centimet.

Tô Trác Uyên đột nhiên tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm sống lưng.

Yến Thâm nhìn Tô Trác Uyên bằng đôi mắt đen sâu thẳm trong hai giây, sau đó lập tức thu hồi vũ khí.

“Ngươi vừa mới nhắc đến sính lễ,” alpha chậm rãi nói, “Đương nhiên không có vấn đề gì.”

Úc Chu đang ngủ gật nghỉ ngơi trong vòng tay ấm áp, nhưng khi nghe những lời này, đôi mắt anh mở to.

Anh vỗ nhẹ vai Yến Thâm, nếu có thể chạm vào đường truyền âm thanh, chắc chắn sẽ nói: Đâu cần phải chi tiền làm gì cho lãng phí?

Tuy nhiên, chưa kịp thì thầm điều gì, anh đã nghe thấy lời tiếp theo của Yến Thâm.

"Số tiền bồi thường cho khu vườn sẽ tăng lên gấp năm lần, số tiền còn lại sẽ tăng gấp đôi nếu n ghĩ đến một việc tốt mà các người làm với Chu Chu."

Sức sỉ nhục cực kỳ to lớn

Nói xong những lời này, Yến Thâm ôm lấy Úc Chu một lần nữa, vững vàng đi về phía phi thuyền.

Tướng quân quả thật là người có tiền.

Nhưng số tiền đó được dành để tiêu xài cho omega bé nhỏ của chính mình, chứ không phải để ném vào mấy con chó tạp chủng.

Tô gia, không xứng.

Mấy người trong nhà họ Tô nhìn theo bóng dáng rời đi của Yến Thâm, sắc mặt đều xanh mét vì tức giận.

Nhưng không ai dám nói những lời không tốt về hắn.

Bởi vì nếu nói bậy mà bị nghe được, nhất định họ sẽ sống không bằng chết.

Khi Yến Thâm và Úc Chu bước vào chiến hạm, ngọn lửa vàng thắp sáng một nửa bầu trời phát ra từ dưới con tàu khổng lồ với một tiếng "bùm", họ ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Chỉ để lại mảnh sân hỗn độn.

Trên mặt đất thậm chí còn có mấy chữ lớn làm bằng đất cháy: Chi phí sửa chữa gấp năm lần sẽ được trả ngay.

Ngay sau đó, trong đầu cha Tô hiện lên một tin nhắn, cho biết một khoản tiền đã được gửi vào tài khoản của ông.

Đối với nhà họ Tô, số tiền này không nhiều, đối với Yến Thâm thì đó là càng là tiêu vặt, giống như đang cho chó ven đường ăn vậy.

Nhưng vườn nhà họ Tô quả thực không có giá trị lắm.

Bộ râu của Cha Tô run lên vì giận dữ.

Tô Lam lúc này không dám nói chuyện cùng với cha, nhìn biểu tình không vui của đại ca Tô Trác Uyên, mới dịu giọng đi, nhẹ nhàng an ủi: “Anh à, anh đừng để ý tới chuyện vừa rồi. Chờ anh thăng chức, muốn báo thù cái gì mà không được.”

Tô Trác Uyên rất khó chịu, nghe Tô Lam nói như vậy, gã càng cảm thấy khó chịu hơn.

Quân hàm của anh ta thấp vì sức mạnh tinh thần của anh ta không ngang bằng và rất khó để cải thiện.

Hơn nữa điều hắn quan tâm nhất bây giờ chính là Úc Chu đã bị bắt đi như thế này.

Trong lúc nhất thời, Tô Trác Uyên nhìn Tô Lam, trong lòng có một ý nghĩ buồn cười: "Người bị Tướng quân bắt đi sao không phải là em ấy?"

Nhưng gã ta đã sớm tỉnh táo lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »